Hiện đại không phải Quốc công phủ, muốn ăn cái gì đều phải đi ra ngoài mua, sẽ không có người đem cơm sáng đưa đến tận phòng bọn họ.
Nhưng mà Đỗ Khanh không biết, lúc cô vừa xoay người đóng cửa phòng, Tống Gia Thành thoạt nhìn còn đang ngủ say, lại chậm rãi mở mắt.
Kỳ thật Tống Gia Thành còn tỉnh dậy trước Đỗ Khanh, bất quá hắn vẫn không dám động đậy.
Một là không muốn đánh thức Đỗ Khanh, hai là không muốn buông tay cô ra.
Trước khi Đỗ Khanh tỉnh lại, Tống Gia Thành vẫn luôn lẳng lặng mà nhìn cô.
Nếu không phải trước khi cô tỉnh lại mí mắt giật giật, hắn có lẽ không kịp nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nghe trong viện truyền đến tiếng nước máy chảy, Tống Gia Thành duỗi tay kéo chăn che đầu mình lại.
Hắn ở trong chăn không tiếng động hò hét một hồi, mới chui đầu ra, hít một hơi thật sâu.
Thời điểm Đỗ Khanh mang theo bữa sáng trở về, Tống Gia Thành đã đứng ở trong viện đánh răng.
Trong lúc lơ đãng hai người bốn mắt nhìn nhau, đều vội vàng cúi đầu.
Trong lúc nhất thời không khí trong viện lại bắt đầu xấu hổ.
Cuối cùng Đỗ Khanh dời tầm mắt đi, cúi đầu nghiên cứu phiến đá dưới chân.
Tống Gia Thành cũng vội vàng rửa mặt.
Đặt lại bàn chải vào chỗ cũ, Tống Gia Thành đi đến trước mặt Đỗ Khanh, duỗi tay nhận lấy bữa sáng trong tay cô.
Đỗ Khanh cũng vội điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, tìm đề tài để nói: “Tôi mua bắp luộc, là bắp ông chủ tự trồng, vốn định giữ lại cho con trai ăn, nhưng con dâu chướng mắt, liền luộc lên bán, hương vị khẳng định rất ngon……”
Đỗ Khanh lải nhải nói mấy chuyện linh tinh của ông chủ bán bữa sáng, mục đích để điều tiết không khí.
Tống Gia Thành không muốn cô khó xử, khô cằn mà mở miệng phụ họa nói: “Hương vị bắp non xác thật không tồi.”
Nghe Tống Gia Thành nói, Đỗ Khanh vốn định nói gì đó liền mắc kẹt, cô không thể tin tưởng hỏi: “Bên chỗ các anh cũng có bắp?”
Anan
Tống Gia Thành gật gật đầu, không hiểu sao cô lại kinh ngạc như vậy: “Tất nhiên, bất quá ở Khánh triều hiện tại không phải mùa bắp, còn phải chờ nửa tháng nữa, thôn trang của Quốc công phủ có trồng không ít bắp, món canh xương sườn nấu bắp của Chu đầu bếp là nhất tuyệt, thơm ngọt ngon miệng, mẹ ta rất thích uống canh, có cơ hội cô nhất định phải nếm thử.”
Hiện tại trọng điểm chú ý của Đỗ Khanh không phải là canh xương sườn nấu bắp, tuy rằng nghe có vẻ rất ngon.
“Tôi thật sự là không hiểu rốt cuộc Khánh triều là tình huống thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-70-khac-biet.html
.]
Nói tới đây, Đỗ Khanh đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện tới —— vị họa gia kêu Ngô Đạo Tử, cô còn chưa kịp tìm hiểu đây.
Đỗ Khanh vội vàng trở lại phòng, ở trên giường tìm di động sạc điện.
Khởi động máy lên liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Cam Mạn Mai gọi từ đêm qua.
Đỗ Khanh chỉ có thể tạm thời để chuyện Ngô Đạo Tử sang một bên, ngược lại gọi điện thoại cho Cam Mạn Mai.
Điện thoại kết nối, Đỗ Khanh thuận miệng bịa một cái cớ, nói mình đêm qua ngủ quá sớm, di động không bật chuông, mới không nhận điện thoại của Cam Mạn Mai, buổi sáng tỉnh ngủ nhìn thấy cuộc gọi nhỡ liền gọi lại ngay.
Cam Mạn Mai ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại đã 9 giờ sáng.
Mà bà gọi cho Đỗ Khanh vào 10 giờ tối hôm qua, nói cách khác —— con bé ngủ một giấc hết 11 tiếng?
Cam Mạn Mai vốn định nhắc nhở Đỗ Khanh, ngủ nhiều không tốt, nhưng nghĩ lại —— hiện tại con gái cũng khó có dịp được nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngủ nướng một chút cũng không sao.
Cam Mạn Mai đang đi làm, không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với Đỗ Khanh, quan tâm thân thể con gái vài câu, lại vội vàng nói một câu cuối tuần bọn họ sẽ về quê thăm cô, giây tiếp theo liền cúp điện thoại.
Cam Mạn Mai tính toán về quê thăm Đỗ Khanh, kỳ thật trong lòng Đỗ Khanh cũng đang tính toán bảo cha mẹ về nhà cũ dưới quê.
Quê quán tuy rằng phong cảnh đẹp, nhưng quá nhỏ, sinh hoạt không nhanh và tiện như thành phố Vân.
Hiện tại vết thương trên cánh tay cô đã không có gì đáng ngại, cũng đã đi thăm hết phong cảnh ở quê.
Chờ cuối tuần cô và Tống Gia Thành vừa lúc ngồi xe của cha mẹ về thành phố Vân.
Thành phố Vân khẳng định có không ít bác sĩ tâm lý có danh tiếng tốt.
Tống Gia Thành không có chứng minh thư, không mua được vé xe lửa, hắn muốn tới thành phố Vân cũng chỉ có thể ngồi xe riêng mà thôi.
Thừa dịp cơ hội này, cô cũng muốn thẳng thắn chuyện Tống Gia Thành với cha mẹ.
Cái khác không nói, ít nhất sau khi nói mọi chuyện, khi cô ở cổ đại sẽ không phải lo lắng chuyện cha mẹ bên này không thấy mình sẽ đi báo cảnh sát.
Lúc Đỗ Khanh và Cam Mạn Mai nói chuyện điện thoại, Tống Gia Thành liền xoay người đi vào phòng bếp.
Hắn định lấy hai cái đĩa sạch sẽ đựng bữa sáng.
Nhưng mà Tống Gia Thành vừa cầm đĩa, còn chưa kịp bước ra khỏi phòng bếp, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai của Đỗ Khanh trong phòng.
Làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa rơi cái đĩa trong tay,
Cho rằng Đỗ Khanh gặp nguy hiểm, Tống Gia Thành ba bước biến thành hai, vọt vào phòng.