Đỗ Khanh một mình ở trong phòng của Tống Gia Thành cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể lấy di động cô đặt trong ngăn kéo đều giường ra, ngồi ở trước bàn chơi game giếc thời gian.
Sau khi chơi hết hơn 10 ván “chém hoa hoa quả”, Đỗ Khanh đột nhiên ném điện thoại lên bàn.
Cô bực bội đi vòng quanh cái bàn, lẩm bẩm: “Tống Gia Thành sao còn chưa trở lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngay sau đó cô lại vội vàng lắc lắc đầu: “Sẽ không, nói như thế nào Tống Gia Thành cũng là con trai duy nhất của Tần thị, dù bà không thể lại tiếp thu được, cũng sẽ không thương tổn tới hắn.”
Bất quá không biết sau khi Tần thị biết mọi chuyện, có kêu người bắt cô lại hay không?
Tưởng tượng đến chuyện này, Đỗ Khanh liền đứng ngồi không yên.
Quốc công phủ đề phòng nghiêm ngặt, cô lại ở Nghênh Phong viện, nếu Tần thị thật sự muốn làm khó dễ, cô tới một cái đường lui cũng không có.
Hiện giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng, mong mồm miệng Tống Gia Thành đủ lanh lợi, có thể thuyết phục Tần thị đứng về phía bọn họ.
Đỗ Khanh ở trong phòng không biết miên man suy nghĩ bao lâu, Tống Gia Thành mới không nhanh không chậm tiến vào cửa viện.
Đỗ Khanh hai ba bước vụt ra khỏi phòng, một bên lôi kéo hắn đi vào trong phòng, một bên liên tục hỏi: “Tình huống thế nào? Mẫu thân anh nói như thế nào? Tôi không cần chạy trốn chứ?”
Những cậu trước Tống Gia Thành có thể hiểu, nhưng có một chút, hắn cảm thấy mình nhất định phải biết rõ: “Chạy trốn?”
Anan
Đỗ Khanh xác định phía sau Tống Gia Thành không có hộ vệ đi theo, tâm trạng lo lắng đã vơi bớt 1 nửa.
Cô gật gật đầu, lôi kéo Tống Gia Thành nhỏ giọng nói: “Trong TV không phải đều chiếu như vậy sao? Y theo tình huống của tôi, nặng thì bị coi là yêu quái trầm đường, nhẹ thì trực tiếp bị bắt trói đến đống lửa thiêu chếc, anh nói xem, tôi có thể không lo lắng sao?”
Tống Gia Thành dở khóc dở cười nói: “Có ta ở đây, loại chuyện này vĩnh viễn đều không thể phát sinh, ta sẽ bảo hộ cô.”
Đỗ Khanh ôm tim, vẻ mặt cảm thán nói: “Anh bạn nhỏ, anh có biết hay không, biểu tình vừa rồi của anh, quả thực rất đàn ông!.”
Làm cho trái tim nhỏ bé của cô rất nhộn nhạo đấy.
Tống Gia Thành cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đỗ Khanh, lặp lại nói: “Anh bạn nhỏ?”
Đỗ Khanh tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, anh bạn nhỏ, anh năm nay không phải mới 24 tuổi sao? Tôi lớn hơn anh hai tuổi, gọi một câu bạn nhỏ cũng là bình thường mà.”
Sắc mặt Tống Gia Thành bất thiện hỏi: “Tống Hải nói cho cô?”
Trong lòng Tống Gia Thành có chút tức giận, hắn cố ý không nói tuổi tác của mình cho Đỗ Khanh, không muốn cô biết hắn ít tuổi hơn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-58-anh-ban-nho.html
.]
Tống Hải kia lại miệng rộng, lại dám vạch trần tuổi tác của mình, cứ chờ xem hắn sẽ thu thập Tống Hải như thế nào.
Đỗ Khanh thực sự cầu thị nói: “Không phải, Tống đại ca chưa nói, là tôi tự đoán được, không phải anh nói mình cùng tuổi với Tống đại ca sao? Hắn năm nay 24 tuổi, vậy không phải anh cũng 24 tuổi à.”
Nghe Đỗ Khanh nói như vậy, thần sắc Tống Gia Thành hơi cứng lại.
Tống Gia Thành lời lẽ chính đáng nói: “Cô không thể gọi tôi là anh bạn nhỏ, cô có thể gọi tên tự của tôi”
Là một người đã xem mười mấy tập phim truyền hình, Tống Gia Thành hiểu “anh bạn nhỏ” có ý nghĩa gì, hắn mới không muốn là anh bạn nhỏ đâu.
Hắn muốn làm chính là……
Càng nói càng xa, Tống Gia Thành lắc lắc đầu vứt ý nghĩ hồ đồ trong đầu ra.
Tống Gia Thành rốt cuộc nhắc tới chính sự: “Ta đã nói chuyện với mẫu thân của ta, bà ấy để ta trở về thu thập đồ vật, sau đó mang cô đi gặp bà.”
Đỗ Khanh không mấy tin tưởng hỏi: “Trừ bỏ những chuyện này, mẫu thân của anh không nhắc tới chuyện khác sao?”
“Thật sự chưa nói cái gì, bà chỉ nói hai câu khó trách, cô cứ yên tâm đi.”
Tống Gia Thành trấn an: “Chuyện này chúng ta đã dọn sẵn đường bên phía mẫu thân, về sau chúng ta hành sự cũng rất tiện.”
Trước khi là sương trắng xuất hiện, hắn còn có một số việc cấp bách đợi Tống Gia Thành đi giải quyết.
Về sau hắn phải qua lại đi tới đi lui giữa hiện đại và cổ đại, tuy rằng trong tình huống bình thường ngày hôm sau là có thể trở về, nhưng cũng không phải không có khả năng xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Tống Gia Thành cũng có chức quan ở Khánh triều.
Làm phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn không thể tùy tiện xin nghỉ.
Hiện giờ xảy ra việc này, Tống Gia Thành đã thương lượng với Tần thị, ngày mai hắn tiến cung tìm Hoàng Thượng xin từ chức.
Lý do thì Tần thị đều thay hắn nghĩ kỹ rồi, liền nói hắn muốn thừa dịp còn trẻ, đi ra ngoài nhiều một chút, mở rộng tầm mắt.
Nếu đổi thành người khác, lý do xin từ chức khẳng định không thể nói như vậy.
Đây cũng là Tống Gia Thành ỷ vào sự sủng tín của hoàng đế dành cho hắn, mới có thể lười phí đầu óc suy nghĩ lý do khác.
Chờ hắn xin từ chức, đối với bên ngoài sẽ nói hắn đi du ngoạn nơi sơn thủy hữu tình, chỉ có như vậy mới có thể giải thích chuyện hắn thường thường biến mất.