Mười mấy ngày nay, phủ công chúa đã liên tục thay đổi một đống đồ, đủ loại đồ ngọc vỡ cùng mảnh sứ được dọn ra từng sọt từng sọt, đủ thấy cảm xúc của Trần Tĩnh Dao bất ổn ra sao.
Thật vất vả chờ được cơ hội này, kể cả là bẫy rập của đối phương, Trần Tĩnh Dao cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Anan
Kể cả ám sát thất bại, kết quả cũng chỉ như lần trước mà thôi, mất đi mấy phế vật không làm được chuyện, đối với Trần Tĩnh Dao cũng chỉ là một chuyện không đau không ngứa, ngược lại nếu ám sát thành công, nàng ta có thể hung hăng xả sự bực tức trong lòng bấy lâu này.
Trần Tĩnh Dao bên này gọi tâm phúc tới cẩn thận an bài một phen, thư thái bưng lên ly trà thơm uống một ngụm, nàng ta chờ ngày mai lấy mạng nhỏ của Đỗ Khanh.
Quốc công phủ, Tần thị biết Đỗ Khanh muốn tự mình đi, trong lòng cũng không yên tâm, bà tận tình khuyên bảo hơn nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ có thể đau khổ về nhà mẹ đẻ tìm hai nha hoàn có thân thủ tốt, an bài cho các nàng đi theo bảo hộ Đỗ Khanh vào ngày mai.
Nhìn như vậy, Đỗ Khanh cũng an tâm một chút, vào ban đêm cưỡng ép bản thân ngủ một giấc thật ngủ ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Gia Thành bọn họ dựa theo kế hoạch ngồi lên xe ngựa của Quốc công phủ, vì làm địch nhân thả lỏng cảnh giác, lần này hắn không để Tống Hải bọn họ đánh xe, mà an bài bọn họ cải trang, canh giữ ở chỗ tối.
Trần Tĩnh Dao xác nhận Đỗ Khanh thật sự đã ngồi lên xe ngựa, phất tay phái người đã an bài đi ra ngoài theo kế hoạch.
Phân phó xong hết thảy, Trần Tĩnh Dao liền về phòng ngồi chờ tin tốt truyền, nhưng mà nàng ta không biết, khi nàng ta xoay người, bà v.ú của nàng ta lo lắng nhìn thoáng qua cửa lớn.
Phần lớn đám ám vệ đều chếc trong lần ám sát trước, hai tên may mắn sống sót cũng bị Trần Tĩnh Dao xử trí, cho nên đám thích khách được phái đi lần này đều là tâm phúc của nàng ta, trong đó có đứa con trai nhỏ của bà vú.
Vì không muốn liên lụy những người khác, khi ra khỏi kinh, Tống Gia Thành cố ý để xa phu đi chậm một chút, giữ khoảng cách an toàn với bằng hữu của hắn.
Ra khỏi kinh khoảng năm dặm, cuối cùng đối phương không nhẫn nại được nữa, Đỗ Khanh lại thấy hai đám người cầm đao huy kiếm chiến đấu với nhau, cô chỉ nhìn thoáng qua liền thả màn xe xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-252-bat-on.html
.]
Lần này cô với Tống Gia Thành không cưỡi ngựa chạy trốn, mà ngồi yên trong xe ngựa để Tống Hải bọn họ bảo vệ.
Bên ngoài xe ngựa được người Quốc công phủ vây quanh ba vòng, bảo vệ chặt chẽ cho Đỗ Khanh trong xe ngựa.
Hai bên nhân mã giao thủ, Tống Hải bọn họ có thể rõ ràng nhận thấy đám thích khách lần này không cùng trình độ với đám lần trước.
Tống Hải cùng Tống Châu liếc nhau, đề phòng thối lui đến bên xe ngựa, bẩm báo suy đoán của mình cho Tống Gia Thành.
Nghe nói thân thủ của đám thích khách lần này kém xa thích khách lần trước, Tống Gia Thành yên tâm, lần này thân thủ đối phương không tốt, mà bọn họ bên này đã an bài thích đáng, nguy hiểm liền giảm bớt một nửa, kế tiếp chỉ cần bọn hộ viện có thể bắt lấy mấy tên sống sót, mục đích hôm nay của bọn họ đã thành công.
Trận đấu kết thúc nhanh hơn tưởng tượng của Đỗ Khanh, tính từ khi đối phương động thủ, thời gian chỉ qua nửa giờ, bên ngoài liền hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tống Hải giúp đỡ người trong phủ cột chắc đám thích khách còn sống lại, mới đi đến xe ngựa nhắc nhở nói: “Công tử, cô nương, mọi chuyện đã an toàn, thích khách tổng cộng có mười người, đã chếc bảy tên, có ba tên còn sống, bọn nô tài đã canh chừng cẩn thận, xác định không có tên nào đào tẩu.”
Tống Gia Thành nghe vậy cuối cùng có thể hoàn toàn yên lòng, không có người đào tẩu có nghĩa kẻ chủ mưu phía sau chưa nhận được tin tức ngay, trước khi đối phương kịp phản ứng lại, bọn họ cũng đủ thời gian đưa đám thích khách đến Đại Lý Tự.
Tống Hải bọn họ đưa thích khách đi, Tống Gia Thành còn không quên nhắc nhở bọn họ chưa ba đường để đi.
Tống Gia Thành đã có thói quen suy tính mọi khả năng khi làm việc, chia ba đường đi để mặc kệ đối phương định cứu người hay định diệt khẩu, cũng có thể bảo đảm trong tay ít nhất có một tên thích khách còn sống.
Thủ đoạn tra khảo của Đại Lý Tự vốn có tiếng, đám thích khách này bị đưa đi Đại Lý Tự, cũng không sợ bọn chúng không khia ra người chủ mưu sau lưng.
Bắt được Thích khách là một tin tức tốt, nhưng trước khi bắt được người chủ mưu phía sau, Tống Gia Thành bọn họ cũng không thể hoàn toàn yên tâm.