Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 182




Tần thị cảm thấy nữ tử đang tuổi xuân như Đỗ Khanh, thì phải trang điểm, ăn mặc kiều diễm, ngàn vạn lần đừng để tới tuổi của bà, mấy cuộn vải màu sắc hơi tươi đẹp một chút cũng không mặc.

Tuy rằng Tần thị cũng có hai cô con gái, nhưng Tống Mẫn Lan và Tống Mẫn Tuệ hiểu chuyện từ sớm, từ khi sáu, bảy tuổi đã có chủ kiến với cách ăn mặc của bản thân, cho nên hiện tại bà xem như một lần nữa tìm được niềm vui khi trang điểm cho con gái trên người Đỗ Khanh.

Nếu Đỗ Khanh biết suy nghĩ trong lòng Tần thị, khẳng định sẽ mua một bộ đồ chơi búp bê Barbie ở hiện đại vê cho bà, để bà có thể thoải mái vui vẻ chơi trò thay quần áo, sau đó buông tha cho cô, cũng tha cho cái tủ quần áo sắp chịu không nổi nữa rồi.

Hôm nay Đỗ Khanh mặc xiêm ý vân cẩm màu trăng non, khi cô đi lại, hoa văn tường vân trên vải dệt như ẩn như hiện, thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá dị thường, hơn nữa trên đầu cô mang nguyên một bộ bạch ngọc triền chi, làm cô bắt mắt như tiên nữ trên Thiên cung.

Một thân trang điểm này tất nhiên được Tần thị yêu thích, trong mắt bà, Đỗ Khanh dù thế nào cũng là chủ mẫu tương lai của Quốc công phủ, lần đầu tiên lộ diện trong yến hội kiểu này, phải làm tất cả mọi người kinh diễm mới được.

Vốn trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy mình khiêm tốn một chút mới tốt, bởi vì tình địch của cô thật sự quá có quyền thế, cô không nên chú ý, nhưng mà ý niệm này vừa dâng lên lại bị cô đè ép xuống.

Bình tĩnh mà suy nghĩ, Đỗ Khanh không phải một người quá mạnh mẽ, nhưng dù cô không mạnh mẽ tới đâu, cũng không muốn để tình địch đè ép trong yến hội.

Anan

Vừa rồi Đỗ Khanh đã hỏi qua Vân nhi, biết vị đại trưởng công chúa Khánh triều này ở kinh thành cũng được coi là diễm tuyệt hoa thơm cỏ lạ, bằng không với chuyện đã thành thân rồi còn thường thường biểu đạt sự yêu thích với Tống Gia Thành, thì nàng ta đã không được phò mã chếc yểu kia luôn luôn dung túng. Cho nên nếu hôm nay Đỗ Khanh trang điểm quá giản dị, khẳng định sẽ bị vị này đại trưởng công chúa này đá vào bùn trong một giây.

Sau khi Đỗ Khanh cân nhắc, vẫn cảm thấy nên giữ nguyên trang điểm, quần áo bây giờ.

Hôm nay cô trang điểm thiên về thanh nhã, y theo lời đồn, vị đại trưởng công chúa này yêu thích màu đỏ thẫm, màu tím, mấy màu sắc diễm lệ, hai người không đi chung đường, hẳn là không bị so sánh với nhau.

Làm Đỗ Khanh hoàn toàn quyết định mặc thế này đi dự tiệc, chính là khi ra cửa, Tống Gia Thành nhìn thấy cô, đáy mắt đầy vẻ kinh diễm và yêu thích không chút nào che giấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -  https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-182-kinh-diem.html .]

Có thể nhìn thấy Tống Gia Thành lộ ra thần sắc như vậy, Đỗ Khanh liền cảm thấy trang điểm của mình hôm nay không sai, bạn trai thích là quan trọng nhất, còn đại trưởng công chúa gì đó, kệ cô ta đi!

Tần thị thấy Đỗ Khanh cũng khen không dứt miệng, liên thanh tán dương cô có khí chất của thần nữ, làm cho cô có chút ngượng ngùng.

Mặc kệ nói như thế nào, Đỗ Khanh các nàng rời giường chuẩn bị từ sáng sớm, cuối cùng là ra cửa vào lúc 8 giờ rưỡi.

Canh giờ cổ đại quá khó tính, cho nên Đỗ Khanh ở Khánh triều vẫn nhìn đồng hồ của mình tính thời gian.

Hôm nay có không ít người hầu đi theo Tần thị tới phủ công chúa, cho nên Tống Gia Thành vì tị hiềm, cũng không ngồi cùng xe ngựa với Đỗ Khanh, hắn sai Tống Hải dắt ra con ngựa mình yêu thích nhất từ chuồng ngựa ra, cưỡi ngựa cạnh xe ngựa của cô đi tới phủ công chúa.

Tuấn mã, tuấn nam, hình ảnh trước mắt thật sự là quá đẹp mắt, nếu không phải chung quanh người nhiều mắt tạp, Đỗ Khanh khẳng định sẽ móc di động ra chụp mấy tấm ảnh cho Tống Gia Thành, về sau có cái lấy ra mà thưởng thức.

Đỗ Khanh buông màn xe, hạ quyết tâm chờ hôm nay dự tiệc về, nhất định phải bảo Tống Gia Thành dắt con ngựa trắng của hắn tìm một nơi không có người ngoài, để cô chụp mấy tấm ảnh.

Phủ công chúa cách Quốc công phủ không quá xa, hôm nay rất nhiều người tới dự tiệc, mã phu dừng xe trước cửa phủ công chúa, Đỗ Khanh cùng Tần thị được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.

Trước khi đi vào, Đỗ Khanh không quên dặn dò với Tống Gia Thành: “Nếu anh đợi đến nhàm chán, liền vào trong xe đọc sách đi.”

Ở khu này đều là nhà riêng, không có tửu lầu, trà lâu để nghỉ chân, cho nên hôm nay Tống Gia Thành chỉ có thể đợi ngoài cửa phủ công chúa một buổi sáng.

Tống Gia Thành xoay người xuống ngựa, đi đến gần Đỗ Khanh ôn nhu nói: “Không có việc gì, ta sẽ ở chỗ này chờ, nhưng nàng đó, đi vào phải cẩn thận một chút, đừng rời khỏi mẹ ta, nếu có người không quen biết kêu nàng, mặc kệ họ nói cái gì, nàng đều không được đi theo.”

Đỗ Khanh vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, em cũng đã xem nhiều phim truyền hình như vậy, biết loại tình huống này, đi theo người xa lạ thì nhất định có bẫy rập đang chờ, em mới không mắc mưu đâu.”