Tống Gia Thành da mặt mỏng, bị người xa lạ trêu ghẹo, không nhịn được mà đỏ mặt.
Đỗ Khanh vội đứng ra thay hắn giải vây: “Được rồi, đây là người nhà của tôi, người nhà hiểu không, mấy cô cho rằng cũng giống mấy người, vị này nhà tôi da mặt mỏng, mấy cô kiềm chế một chút, nếu dọa người ta chạy mất, mấy cô đi đâu tìm được người giống như vậy bồi thường cho tôi hả?”
Tống Gia Thành đã quen với hình thức quân tử chi giao đạm như nước, trong lúc nhất thời thật sự rất khó tiếp nhận sự trêu ghẹo hiện tịa, nhìn Đỗ Khanh thoải mái hoà mình với đồng nghiệp, hắn yêu lặng suy nghĩ trong lòng: Quả nhiên bệnh viện mới là nơi cô ấy thuộc về, vừa đến bệnh viện, cả người cô đều tràn đầy sức sống.
Lúc này nụ cười trên mặt Đỗ Khanh hoàn toàn phát ra từ nội tâm, không phải nụ cười khách sáo khi ở cổ đại, cũng không phải nụ cười thời thời khắc khắc phải cẩn thận khi trước.
Tống Gia Thành thở dài một hơi ở trong lòng: Nếu muốn Đỗ Khanh thật sự tiếp nhận cuộc sống ở cổ đại, xem ra còn cần một thời gian rất dài nữa.
Còn một con đường dài cần đi!
Cuối cùng vẫn là Đỗ Khanh nhịn đau chia ít tôm xào cay ra ngoài, mới có thể chặn miệng của nhóm người này, để các cô buông tha Tống Gia Thành.
Nhìn mấy đồng nghiệp cuối cùng đã chịu an tĩnh lại, Đỗ Khanh mới xoay người nói chuyện với Tống Gia Thành:
“Sản phụ vừa rồi sinh được một nhóc mập mạp, nhóc con ước chừng tám cân ba (khoảng 4kg ạ @@), lúc bế thằng bé ra tay em còn run run.”
“Anh không thấy đâu, mặt thằng bé đã có chút tím, còn may đã mổ kịp thời, bằng không hậu quả khôn lường.”
Tống Gia Thành gật đầu phụ họa, Đỗ Khanh thấy bộ dạng hắng không mấy hứng thú, quan tâm hỏi: “Buổi sáng anh đợi một mình rất nhàm chán đúng không? Buổi chiều em còn có một cuộc phẫu thuật, nếu không anh tự mình đi dạo quanh bệnh viện đi?”
Tống Gia Thành đặt com tôm đã được bóc vỏ vào trong chén Đỗ Khanh, lắc đầu nói: “Buổi chiều ta muốn đi dạo phố, chờ nàng tan tầm lại đến bệnh viện đón nàng.”
Đỗ Khanh cho con tôm bóc vỏ vào trong miệng, không yên tâm hỏi: “Anh đi một mình không sao chứ?”
Tống Gia Thành lập tức tỏ vẻ: “Ta cũng không đi quá xa, lại nói còn có hướng dẫn trên di động, nàng yên tâm, sẽ không có việc gì.”
Buổi sáng Tống Gia Thành đi bộ theo Đỗ Khanh tới bệnh viện, đã nhớ kỹ con đường xung quanh, trí nhớ hắn rất tốt, hiện tại cực kỳ tự tin mình sẽ không lạc đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-149-me-gia.html
.]
Tống Gia Thành muốn đi mua quà cho Đỗ Khanh nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, buổi chiều vừa lúc đi dò đường trước.
Đỗ Khanh đưa chìa khóa nhà cho Tống Gia Thành, không yên tâm mà dặn dò: “Nếu anh không tìm được đường, nhớ phải gọi điện thoại cho em, em sẽ đi đón anh.”
Tống Gia Thành lần đầu tiên một mình ra cửa, Đỗ Khanh giống như mẹ già nhìn con lần đầu tiên đi xa nhà, trong lòng đủ loại lo lắng và suy đoán không tốt.
Tống Gia Thành cảm thấy bản thân mình đã hoa mắt, vừa rồi trong nháy mắt thế nhưng hắn thấy bóng dáng Tần thị trên người Đỗ Khanh.
Anan
Bộ dạng không yên tâm của Đỗ Khanh hiện tại, quả thực không có gì khác biệt với Tần thị khi lần đầu hắn ra cửa du học cùng bằng hữu.
Tống Gia Thành cầm chìa khóa của Đỗ Khanh, đi về nhà một chuyến trước.
Hắn phải đi về lấy thẻ ngân hàng, bằng không thẻ phụ Đỗ Khanh mở cho hắn không đủ để hắn mua một cái túi xách.
Đỗ Khanh cảm thấy tiền trong thẻ là của Tống Gia Thành, cho nên ngày hôm qua cô đã để thẻ ngân hàng trong ngăn kéo bàn trà, cũng không giấu giếm hắn, mật mã thẻ ngân hàng cô cũng đã sớm nói với hắn rồi.
Bệnh viện cách nhà Đỗ Khanh rất gần, Tống Gia Thành dựa theo ký ức buổi sáng,rất dễ dàng về tới nhà.
Lấy được thẻ ngân hàng, Tống Gia Thành vẫy một chiếc taxi ở cửa chung cư.
Ngồi trên xe taxi, Tống Gia Thành lo lắng sẽ để lộ chuyện mình không hay đi taxi, cho nên trước khi tài xế kịp mở miệng, giả vờ bình tĩnh nói: “Bác tài, đi tới trung tâm thương mại Chúng Thái.”
Hắn đã tìm hiểu kỹ trên mạng, Chúng Thái là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Vân, phần lớn những nhãn hiệu xa xỉ đều có quầy chuyên doanh ở đây, rất thích hợp để hắn lựa chọn quà cho Đỗ Khanh.
Trung tâm thương mại cách chung cư một đoạn đường khá xa, tuy rằng hiện tại là buổi chiều, giao thông thông thuận, nhưng ngồi xe cũng mất nửa giờ.
Trước kia Tống Gia Thành rất ít khi đi dạo phố, thường thường hắn muốn cái gì, chỉ cần phân phó một câu, hai người Tống Hải cùng Tống Châu sẽ giúp hắn xử lý thỏa đáng, mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại chưa bao giờ cần hắn quan tâm.
Mà lần này mục đích của hắn là mua quà cho Đỗ Khanh, ý nghĩa không giống nhau, trước khi đi hắn đã chuẩn bị trước rất nhiều, hắn có đủ tự tin, rất tin Đỗ Khanh sẽ thích lễ vật mình tỉ mỉ lựa chọn.