Với cân nặng chưa tới 50kg của cô, hắn ôm cũng không khác gì không ôm, hắn ôm cô leo năm tầng lầu cũng không thành vấn đề, đi vài bước chân như vậy sao có thể làm cô ngã.
Nhưng mà Đỗ Khanh nói xong câu đó liền lười biếng tiếp tục nhắm mắt lại, căn bản không thèm để ý câu trả lời của hắn.
Tống Gia Thành ổn định vững chắc bế Đỗ Khanh vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
Thân thể vừa tiếp xúc với giường lớn quen thuộc, Đỗ Khanh liền thành thạo lăn một vòng, cô vẫn nhắm mắt mà kéo con thú bông từ đầu giường vào trong ngực, sau đó mới xua xua tay với Tống Gia Thành đứng ở mép giường, ý tứ là —— được rồi, bổn cung mệt mỏi, ngươi có thể lui xuống.
“Đồ không có lương tâm.” Tống Gia Thành tức giận mà duỗi tay xoa nhẹ trên đầu cô một phen, lúc Đỗ Khanh cho rằng hắn còn làm gì đó nữa, thế nhưng hắn chỉ đóng cửa đi ra ngoài.
Tống Gia Thành không biết —— sau khi hắn đi ra ngoài, Đỗ Khanh bởi vì hắn vừa sờ đầu mình mà kích động đến ôm thú bông lăn qua lăn lại vài vòng.
Sau khi ra ngoài Tống Gia Thành cũng không ngủ, mà cầm di động bật video học tập.
Trải qua chuyện cửa kính phòng tắm hôm nay, Tống Gia Thành phát hiện còn rất nhiều thứ ở hiện đại mà hắn cần phải học.
Hắn phải nắm chặt thời gian học tập, tranh thủ sớm ngày dung nhập vào cuộc sống hiện đại.
Bởi vì buổi tối đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa kêu Đỗ Khanh đã tỉnh.
Đỗ Khanh xoa đôi mắt mở ra cửa phòng đi ra ngoài, nhưng làm cô không ngờ đến là, Tống Gia Thành còn dậy sớm hơn cả cô.
Tống Gia Thành vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa ngẩng đầu nói: “Đã tỉnh rồi? Ta đặt đồ ăn ngoài, nàng đi rửa mặt trước đi, xong là có thể ăn.”
“Hiện tại mới 7 giờ, còn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ làm việc, chờ em ăn no, chúng ta có thể chậm rãi đi bộ tới bệnh viện.”
Lời nói của Tống Gia Thành làm Đỗ Khanh sửng sốt, cô cũng không ngờ hắn còn biết đặt đồ ăn.
Đỗ Khanh choáng váng mà nghĩ: Tiền đâu để đặt đồ ăn? Hắn có thẻ ngân hàng đâu.
Nhưng mà chưa để cô kịp hỏi, Tống Gia Thành lại thúc giục, cô chỉ có thể đi rửa mặt trước.
Rửa mặt xong, đầu óc Đỗ Khanh cũng thanh tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-143-diu-dang.html
.]
Cô hậu tri hậu giác hỏi: “Từ từ, anh muốn tới bệnh viện đi làm với em?”
Tống Gia Thành thập phần tự nhiên gật gật đầu: “Đương nhiên, bằng không lúc nàng đi làm, ta ở nhà một mình, quá nhàm chán.”
Đỗ Khanh nhắc nhở: “Nhưng anh tới bệnh viện với em cũng không có gì để chơi, công việc của em rất bận, không có thời gian cùng anh, bệnh viện cũng nhiều vi khuẩn, hơn nữa em làm việc ở khoa sản, có không ít thai phụ tới tới lui lui, không có gì đẹp.”
Rất nhiều người đều không thích tới bệnh viện, bởi vì bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Hơn nữa người đi lại trong bệnh viện nhiều, không khí không tốt, làm người ta không khỏi lo lắng sẽ có nhiều vi khuẩn trong không khí.
Giống Tống Gia Thành lại chủ động muốn tới bệnh viện, thật đúng là hiếm thấy.
Đỗ Khanh biết rõ Tống Gia Thành không có tính dính người, hắn đặc biệt độc lập, cũng chịu được tịch mịch, cũng không phải một người sẽ cảm thấy nhàm chán khi ở nhà.
Chỗ cô có nước, có điện, lại có Internet, có máy tính, có di động, dựa theo Tống Gia Thành hiện tại, di động không rời thân, cứ có thời gian rảnh đều lên mạng, ở trong nhà mới là lựa chọn lý tưởng.
Bất quá dù Đỗ Khanh nghi ngờ, Tống Gia Thành vẫn kiên trì muốn tới bệnh viện cùng cô, cô cũng không dám nói cái gì nữa, nói thêm hai câu liền có vẻ cô ghét bỏ hắn.
Hiếm khi đi làm mà có thể từ tốn ăn bữa sáng, Đỗ Khanh một ngụm sữa đậu nành, một ngụm bánh rán giò cháo quẩy, thỏa mãn đến nheo nheo mắt.
Sau khi ăn uống no đủ, Đỗ Khanh mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh lấy tiền đâu để đặt đồ ăn? Em nhớ WeChat và Alipay của anh đều không có tiền?”
Hiện tại để thêm tài khoản ngân hàng đặc biệt phiền toái, phải xác nhận chứng minh thư, lại phải xác minh số điện thoại đăng ký tài khoản ngân hàng.
Chứng minh thư của Tống Gia Thành còn chưa làm xong, cho nên hiện tại hắn chưa thẻ ngân hàng, lại không có số di động đăng ký chính chủ.
Anan
Sợ trên người hắn không có tiền ra cửa không tiện, Đỗ Khanh đặt một ít tiền mặt trong ngăn kéo tủ giày, để hắn có thể dùng khi cần.
Nhưng đặt đồ ăn không giống những thứ khác, phải thanh toán trước, cũng không thể trả bằng tiền mặt.
Tống Gia Thành tự đắc nói: “Ta nhờ dì Mai đặt hộ.”
Buổi sáng thức dậy Tống Gia Thành còn định ra ngoài mua bữa sáng cho Đỗ Khanh, nhưng hôm qua hắn mới tới đây, cũng chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, hắn lo mình ra ngoài lại không tìm được đường về, cho nên chỉ có thể đặt đồ ăn giao về.