Tuy rằng Đỗ Khanh không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Tống Gia Thành có một khuôn mặt trắng nõn tinh tế hơn cả con gái.
Không chút nào khoa trương khi nói, làn da của Tống Gia Thành còn non mịn hơn một người hay thức đêm như cô.
Tuy rằng làn da Đỗ Khanh bẩm sinh cũng khá tốt, tuy bởi vì cô thường xuyên thức đêm, làn da tuy rằng không tới mức quá kém, nhưng cũng kém xa Tống Gia Thành.
Cũng may người này hiện tại đã thành bạn trai của cô, hai người bọn họ cũng coi như là danh chính ngôn thuận, bằng không bởi vì xuyên qua, thường xuyên nằm chung giường với một người khác phái, Đỗ Khanh lo lắng một ngày nào đó mình mơ ước sắc đẹp của Tống Gia Thành, mà không kìm chế được.
Đỗ Khanh nhìn chằm chằm Tống Gia Thành một hồi lâu, lại một lần cảm thán sự may mắn của bản thân
Lúc Đỗ Khanh đang đắm chìm trong cảm xúc thỏa mãn, Tống Gia Thành nằm trên giường khó chịu mà nhăn chặt mày.
Thấy hắn lộ vẻ không thoải mái, Đỗ Khanh suy đoán hắn say rượu nên dạ dày không thoải mái.
Cô vội vàng lấy thuốc giải rượu ở đầu giường mở ra, nâng đầu hắn lên, rót hai ngụm thuốc vào miệng hắn.
Cũng may Tống Gia Thành không say đến bất tỉnh nhân sự, khi Đỗ Khanh bón thuốc cho hắn, chính hắn còn có thể tự nuốt thuốc.
Đừng hỏi vì sao Đỗ Khanh không học phim truyền hình dùng miệng bón thuốc, chỉ đơn giản là cô ghét bỏ miệng Tống Gia Thành toàn mùi rượu.
Lót một cái gối dựa sau lưng Tống Gia Thành, xác định hắn đã nằm thoải mái, Đỗ Khanh đi rửa mặt xong cũng bò lên trên giường.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối mà không phải vì xuyên không, nếu không phải một người say không khác gì lợn chếc giống nhau, tình cảnh lúc này tuyệt đối sẽ làm người ta cảm thấy tâm viên ý mã.
Bất quá hiện tại Tống Gia Thành say thành cái dạng này, Đỗ Khanh cũng không có tâm tư tưởng tượng mấy thứ đó, cô bò lên giường nằm nghiêng, lấy di động ra bắt đầu xem phim.
Sinh hoạt phóng túng làm người ta trầm mê, Đỗ Khanh cũng là một con cú, chờ đến khi ngáp một cái cô mới ý thức được mình nên ngủ rồi, thời gian đã là 12 giờ đêm.
Nghĩ đến ngày mai mình còn phải tới bệnh viện, Đỗ Khanh chỉ có thể lưu luyến buông điện thoại, thành thành thật thật cắm sạc cho di động và nhắm mắt ngủ.
Vốn Đỗ Khanh lo lắng nửa đêm Tống Gia Thành sẽ muốn nôn, cho nên cố ý đặt một cái chậu ở mép giường, không nghĩ tới Tống Gia Thành nằm bên cạnh cô an an tĩnh tĩnh ngủ suốt một đêm.
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-129-say-ruou-2.html
.]
Sáng sớm hôm sau, Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra cửa, cũng chưa thấy Đỗ Khanh bọn họ rời giường.
Cam Mạn Mai đứng ở cửa do dự hồi lâu, vẫn không có đẩy cửa đi vào gọi bọn họ rời giường, mà là xoay người cất bữa sáng vào nồi cơm điện giữ ấm, viết một tờ giấy nhắn cho hai đứa rồi đi làm.
Bởi vì không ai đánh thức, cho nên một giấc này của Đỗ Khanh ngủ thẳng tới 9 giờ sáng.
Đỗ Khanh vừa mở mắt ra, đập vào mắt là bộ n.g.ự.c của Tống Gia Thành.
Phỏng chừng là đêm qua khi ngủ, không biết cô lăn sang bên Tống Gia Thành từ khi nào, cho nên bị hắn tùy tay ôm ở trong lòng ngực.
Gối ôm đặt giữa hai người cũng không biết bị đá tới cuối giường từ khi nào.
Tống Gia Thành ôm rất chặt, hai người cách nhau rất gần, Đỗ Khanh còn có thể nghe được tiếng tim đập ‘ thùng thùng ’ từ lồng n.g.ự.c hắn.
Trải qua một đê, mùi rượu trên người Tống Gia Thành cũng gần như không còn nữa.
Hiếm khi gặp Tống Gia Thành chưa tỉnh ngủ, Đỗ Khanh cũng không vội vã tránh ra, mà nằm trong lòng n.g.ự.c hắn một hồi lâu mới lên tinh thần, chuẩn bị rời giường rửa mặt.
Tống Gia Thành say rượu còn chưa tỉnh, Đỗ Khanh cũng không tính toán đánh thức hắn, dù sao đường tới bệnh viện cô nhắm mắt lại cũng có thể tìm được, cô nghĩ đi qua một chuyến, nói không chừng có thể quay về trước giờ cơm trưa.
Nhưng mà Đỗ Khanh không nghĩ tới, cô vừa mới nhẹ nhàng dịch cánh tay Tống Gia Thành đang để trên eo cô ra, đối phương liền tỉnh lại.
Tống Gia Thành vốn ngủ đến mơ mơ màng màng, say rượu làm đầu hắn không thể tỉnh táo lại nhanh như bình thường.
Cảm nhận được động tác trên tay của Đỗ Khanh, cổ tay hắn dùng chút sức, ôm cô lại lần nữa, cuối cùng còn cúi đầu cọ cọ vào cổ cô.
Động tác như vậy thật sự quá thân thiết, Đỗ Khanh cảm giác thân thể của mình đã mềm nhũn, cái tay vốn đang muốn tránh thoát cũng thay đổi quỹ đạo, đặt hờ sau lưng hắn.
Đỗ Khanh cơ hồ là dùng hết sự tự chủ cả đời, mới thành công mở miệng nhắc nhở: “Rời giường, chút nữa em còn phải tới bệnh viện.”
Đỗ Khanh vừa nói xong, Tống Gia Thành lập tức bị dọa đến thanh tỉnh.