Trước khi Tống Gia Thành từ quan, Hoàng Thượng muốn tìm hắn rất đơn giản, cũng chỉ cần gọi một câu.
Nhưng mà hiện tại Tống Gia Thành đã từ quan, Hoàng Thượng muốn tìm hắn liền không dễ dàng, dưới tình huống không muốn kinh động quá nhiều người, hắn cũng không thể sai nội thị gióng trống khua chiêng tới Quốc công phủ tìm người, cho nên cũng chỉ có thể tìm Tống Quốc công giải quyết.
Tống Quốc công nghe Hoàng Thượng hỏi chuyện đồng hồ quả lắc, đầu tiên là nghĩ đến đồng hồ quả lắc bảo bối của mình trong thư phòng.
Đấy là bảo bối ông thích nhất, nói cái gì cũng luyến tiếc tặng ra ngoài.
Nhưng Hoàng Thượng là quân chủ, hắn nếu đã mở miệng, nói cái gì cũng không thể lừa gạt hắn.
Đủ loại suy nghĩ trôi qua, Tống Quốc công không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói chuyện trong tay con trai, Tống Gia Thành, còn đồng hồ quả lắc cho Hoàng Thượng nghe.
Nghe Tống Quốc công nói trong tay Tống Gia Thành còn đồng hồ quả lắc, Hoàng Thượng đánh nhịp, lập tức để Thái Tử xuất cung một chuyến, thay mẫu hậu của hắn lấy một chiếc đồng hồ quả lắc trở về.
Thái Tử kể lại mọi chuyện, mới trực tiếp ra mục đích xuất cung cảu mình hôm nay: “Sự tình chính là như vậy, cậu…… đồng hồ quả lắc.”
Tống Gia Thành nghe xong tiền căn hậu quả, lúc Thái Tử không chú ý liền hung hăng trừng mắt nhìn Tống Quốc công ngồi bên cạnh một cái, ý tứ là —— hay lắm, lão cha, không muốn bệ hạ lấy đồng hồ quả lắc của mình, liền đánh chủ ý tới đồng hồ quả lắc của con trai.
Tống Quốc công tự biết đuối lý, đối mặt với ánh mắt căm tức của con trai, không đủ tự tin mà duỗi tay sờ sờ chóp mũi.
Dù trong lòng Tống Gia Thành rất không muốn tặng đồng hồ quả lắc đi, nhưng chuyện hắn có đồng hồ quả lắc đã bị lão cha nhà mình bán, người muốn đồng hồ quả lắc là đương kim Thánh Thượng, căn bản là không thể từ chối.
Hắn cũng không muốn cháu ngoại của mình khó xử, lập tức chỉ có thể nhận mệnh, để mấy nội thị đi theo Thái Tử về Nghênh Phong viện cùng hắn để dọn đồng hồ quả lắc đi.
Thấy Tống Gia Thành đồng ý, Thái Tử Trần An Dục lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đi theo cậu ruột tới Nghênh Phong viện.
Nguyên bản Tống Gia Thành suy nghĩ —— mình lần này mang theo ba cái đồng hồ quả lắc trở về, dù tặng hai cái cho Hoàng Thượng và chị gái, chính mình ít nhất cũng còn một cái đồng hồ quả lắc, đây là tình huống kém nhất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-109-thai-tu-toi-phu-2.html
.]
Nhưng mà Trần An Dục nghe Tống Gia Thành nói mình chỉ còn lại một cái đồng hồ quả lắc thôi, hai mắt ‘ tạch ’ một cái sáng lên.
Nhìn mắt nhỏ lấp lánh của cháu ngoại, Thái Tử, trong lòng Tống Gia Thành đã biết —— đồng hồ quả lắc còn lại của mình cũng không giữ lại được,
Kết quả cuối cùng, Trần An Dục tới cơm chiều cũng không ở lại Quốc công phủ ăn, vô cùng vui sẻ sai nội thị bên người khiêng hai hai cái đồng hồ quả lắc, cao hứng phấn chấn về hoàng cung.
Anan
Lưu lại Tống Gia Thành ảm đạm đứng ngoài cổng Quốc công phủ, nhìn bóng dáng một đám người dần biến mất.
Nghĩ đến chuyện hắn không ngại cực khổ, dọn bốn cái đồng hồ quả lắc từ hiện đại về cổ đại, kết quả chính mình không giữ nổi một cái.
Thảm như vậy, Đỗ Khanh cũng nhìn không được, cô yên lặng dịch đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không có việc gì, còn không phải chỉ là đồng hồ quả lắc thôi sao, chúng ta trở về lại mua là được, anh không biết, còn có một loại đồng hồ treo tường, bên trong có chim nhỏ lằm bằng máy móc, vừa đến thời gian, chú chim sẽ nhảy từ đồng hồ treo tường ra báo giờ, chúng ta lần sau liền mua loại này, thể tích đồng hồ cũng nhỏ hơn, một lần có thể mang thêm mấy cái trở về, mang về tới liền treo trên tường phòng ngủ, thư phòng và nhà chính, ai tới cũng không cho.”
Nói xong, Đỗ Khanh nhìn về phía Tống Gia Thành, vẻ mặt không xác định hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tống Gia Thành xác thật đã bị lời nói của Đỗ Khanh hấp dẫn, cả người cũng từ thức tỉnh từ bi thương, hắn gật gật đầu, hơi mang giọng mũi nói: “Ân, lần này Thiên Vương lão tử tới ta cũng không cho!”
Tối hôm nay liền phải trở về, hai người trở lại Nghênh Phong viện bắt đầu thu thập hành lý.
Lần này trở về, Đỗ Khanh không muốn mang nhiều đồ vật lắm, nhưng Tống Gia Thành thì khác, còn nhớ rõ lúc trước mình đã nói sẽ dẫn Đỗ Khanh đi mua sắm thoải mái, nên hắn chọn không ít kim ngọc đồ cổ nhét vào đuôi giường, chuẩn bị cầm đến hiện đại đổi thành nhân dân tệ.
Nhìn hắn thu thập một bao lớn tiền tài, Đỗ Khanh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Theo lý thuyết cô phải khuyên hắn, nhưng cô lại sợ động chạm tới lòng tự trọng của đàn ông.
Ở cổ đại, Tống Gia Thành làm một quý công tử, trước nay chưa bao giờ thiếu tiền tài.
Nhưng mà tới hiện đại, vàng bạc của hắn ở cổ đại không thể sử dụng.