Lão Chồng Hắc Bang! Đã Bị Thuần Phục

Chương 2: 2: Cuộc Hội Thoại




Gia Kì bị hai tên vệ sĩ to con đưa đến một dinh thự rộng lớn, so với nhà của cô thì nó to hơn nhiều, cô bị hai tên vệ sĩ đưa lên một căn phòng rộng lớn sang trọng, vì bị choáng ngợp trước sự xa hoa của dinh thự mà Gia Kì quên là mình bị bắt , bây giờ cô mới bừng tỉnh lại chống cự lại, nhưng chỉ vô ích vì hai tên đó quá cao to, còn cô chỉ bằng một *** *** ***.



Hai tên đó đẩy Gia Kì vào phòng xong khoá cửa lại, mặc cho cô gào thét.



Sau một hồi la hét đập cửa cô cũng đã thấm mệt đi lại bên chiếc giường ngồi xuống, rồi cô bất giác nhìn về phía cái bàn có một chiếc điện thoại bàn, cô vội chạy lại bấm số gọi cho mẹ.



Một hồi lâu mới nghe đầu giây bên kia bắt máy, đó là giọng của mẹ cô

"Alo"

Gia Kì vui mừng nước mắt lưng tròng nói:

"Con đây mẹ, ba mẹ đi công tác về chưa con đang bị bắt cóc ba mẹ mau đến cứu con với.



"



Mẹ cô ở đầu giây bên kia hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Không phải là bắt cóc đâu con, mà bây giờ con sẽ là con dâu nhà họ Bạch, chúng ta đã bị họ chèn ép đến mức phải gã con cho con trai của họ.



"



Gia Kì bất ngờ với sự việc mẹ cô vừa nói cô không tin nên hỏi lại:

"Mẹ à mẹ đang nói vớ vẩn gì vậy, sao phải gả con cho nhà họ Bạch con không hiểu gì hết, gia đình mình vẫn làm ăn bình thường mà, không phải tuần trước ba mẹ hứa khi nào đi công tác xong về sẽ mua quà cho con hay sao?"

Mẹ cô ở đầu giây bên kia bắt đầu nghẹn ngào nói :

"Con hãy bình tĩnh nghe mẹ nói, gia đình chúng ta đã phán sản hiện tại ba mẹ không thể nào gặp con được, vì chúng ta đã hứa sẽ gả con cho con trai của nhà họ Bạch, xin con hãy tha thứ cho ba mẹ.



"

Gia Kì bàng hoàng khi nghe những lời mẹ cô vừa nói cô lấy lại bình tĩnh nói với mẹ:

"Mẹ à có nhất thiết ba mẹ phải gả con cho người con không yêu không?, chúng ta còn nhiều cách mà mẹ, hay là con sẽ bán đồ trang sức và quần áo của mình nhiêu đó cũng đủ cho gia đình ta trả nợ (bởi vì đồ của Gia Kì toàn là đồ hiệu), không nhất thiết con phải lấy người khác đâu mẹ.



"

Mẹ cô bên kia khóc không thành tiếng lòng nghẹn ngào nói:

"Xin con hãy làm theo những gì mẹ nói, coi như là con trả hiếu cho ba mẹ có được không?, gia đình ta đã nợ họ rất nhiều tiền dù có bán bao nhiêu bộ trang sức hay quần áo cũng không trả nổi, họ nói nếu con được gã cho gia đình họ thì họ sẽ xoá hết nợ, xin con hãy tha thứ cho ba mẹ, rồi một ngày không xa chúng ta đoàn tụ.



"

Gia Kì lúc này đã không kiềm chế được bản thân nước mắt đã rơi xuống cô nghẹn ngào nói với mẹ :

"Ba mẹ đang bán con, xem con như món hàng như vậy sao? ,ba mẹ không thương con hay sao?, cho con gặp ba đi con muốn nói chuyện rõ ràng với ba ( bởi vì cô nghĩ ba không bai giờ làm vậy với đứa con gái ông rất mực yêu thương).




"

Mẹ cô bên kia nói tiếp :



"Không phải là ba mẹ không thương con.



"

Bà chưa kịp nói tiếp Gia Kì đã hét lớn trong nước mắt

" Cho con gặp ba!!!!!!", rồi cô nghẹn ngào khóc nói "

"con xin mẹ cho con gặp ba.




"

Mẹ con bên kia cũng khóc thúc thích nói :

"Ba con! ! ! ! ! ba con ông ấy lên cơn tim hiện giờ cần tiền phẫu thuật gấp gia đình chúng ta không còn một đồng nào cả, mẹ xin con xem như con hãy vì ba mẹ mà chấp nhận gả cho nhà họ Bạch, họ hứa nếu chúng ta gả con cho con trai họ, họ sẽ cung cấp tiền cho ba con mổ tim.



"


Tay Gia Kì nắm chặt lấy chiếc điện thoại, lòng nghẹn ngào khóc không thành tiếng nói:

"Tại sao! ! ! tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi như thế này gia đình mình đã đi đến bước đường này rồi hay sao.



"



Mẹ cô ở đầu giây bên kia tiếp tục nói:

"Con gái à đợi hôn lễ của con được tổ chức xong, thì chúng ta sẽ gặp nhau, mẹ xin con đừng làm gì điên rồ cho đến ngày đó, chẳng hạng như bỏ trốn, mẹ xin con hãy chịu đựng vì ba của con.



"

Gia Kì lòng đầy chua xót nói với mẹ:

"Được rồi con sẽ, chịu đựng đến khi ba phẫu thuật xong, chuyện có ở đây lâu dài hay không thì con không chắc.



"

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con kéo dài rất lâu cuối cùng cũng kết thúc.