Lão Chồng Hắc Bang! Đã Bị Thuần Phục

Chương 18: Căn phòng bí mật




Gia Kì cầm chìa khóa vội vàng đi ra ngoài, cô cố giữ bình tĩnh để người khác không phát hiện nhưng trong lòng đầy sự tò mò.

Đến cửa phòng Gia Kì nhìn xung quanh tất cả người hầu điều đang dọn dẹp dưới tầng dưới, Gia Kì đưa chìa khóa vô đúng là khớp với ổ khoá cửa cửa phòng này.

" Tách"

Gia Kì từ từ mở cửa phòng ra bước vào trong, đây là một căn phòng ngủ bình thường, Gia Kì khó hiểu chỉ là căn phòng bình thường mà làm gì khoá cửa làm vẻ bí hiểm như vậy, cô đi quanh căn phòng để quan sát, mở cửa tủ ra cô hơi bất ngờ đó là đồ của phụ nữ.

Gia Kì tò mò sờ vào một chiếc váy hoa lòng đầy khó hiểu.

Trước khi lấy cô hắn đã có người phụ nữ khác rồi hay sao? sao còn lấy cô? nhưng người phụ nữ đó đâu? ở đây gần hai tuần sau cô chưa thấy người phụ nữ đó xuất hiện.

Gia Kì đi đến bên bàn cầm một khung ảnh là một cô gái xinh đẹp dịu dàng nụ cười toả nắng nhìn cô gái trong ảnh rất hạnh phúc chắc là chủ của căn phòng này, Gia Kì đang chìm vào dòng suy nghĩ cô thấy tò mò về cô gái này.

Bỗng có tiếng bước chân từ đằng sau đi đến, Gia Kì giật mình làm rơi khung ảnh xuống làm vỡ mặt kính, cô vội cúi xuống nhặt lên thì thấy một đôi giày da cao cấp lúc này cô mới biết có người bđang đứng phía sau mình, Gia Kì giật mình nhìn lên cô lắp bắp nói

Vu........Quân sao anh về sớm vậy.

Vu Quân lạnh lùng nhìn Gia Kì đôi mắt tối sầm lại như muốn giết người.

Làm loạn đủ chưa?

Gia Kì đứng dậy giải thích.

Tôi..........tôi chỉ là hơi tò mò thôi tôi xin lỗi.

Vu Quân lúc này lạnh như một tảng băng.

Lúc mới vào nhà quản gia đã nói với cô là không được tò mò về căn phòng này rồi chứ.

Gia Kì bắt đầu thấy sợ hãi

C....ó nhưng

Vu Quân hét lên

Vậy sao vẫn còn làm.

Nghe thiếu gia quát lớn bà quản gia vội vàng chạy lên phòng thì thấy Gia Kì đang cầm khung ảnh đã vỡ mặt kính, cảm thấy có việc không lành, bà vội đi vào định nói đỡ cho Gia Kì.

Nghe Vu Quân lạnh lùng nói

Cút ra ngoài!

Bà quản gia không giám bước tiếp lùi về sau

Gia Kì vẫn chưa hiểu rõ tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.

Cô vội nói

Tôi xin lỗi, nhưng anh......

Vu Quân điên cuồng lao đến bóp lấy cổ cô, Gia Kì bắt đầu thấy nghẹt thở cô điên cuồng đấm vào tay của Vu Quân.

Buông tôi ra anh bị điên hả, chỉ là một căn phòng thôi mà làm gì muốn giết người luôn vậy.

Vu Quân run run người sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, hắn càng bóp chặc hơn.

Gia Kì bắt đầu khó thở nhưng không ngừng mắng chửi.

Tên khốn mau buông ra đồ cầm thú tôi ghét anh.

Gia Kì đã bị Vu Quân làm cho sợ đến phát khóc nước mắt rơi lã chã.

Bà quản gia thấy cảnh tượng này không khỏi lo lắng nếu không làm gì thì Gia Kì sẽ chết vì bị siết cổ mất.

Thiếu gia xin người hãy bình tĩnh lại thiếu phu nhân sắp thở không nổi nữa rồi cô ấy không biết nên chỉ phạm sai lầm một lần thôi mong ngày tha thứ.

Vu Quân tức giận quát bà quản gia

Lúc nảy bà không nghe cô ta nói có à, Các người có phải chán sống rồi không.

Rồi hắn quay sang nhìn vào mắt Gia kì nói

Đã biết mà vẫn làm có phải cô xem thường tôi quá rồi không.

Gia Kì lúc này đã bị hắn làm cho sợ chân đã không còn đứng vững nữa, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cứ chửi.

Tất cả là do tôi, không liên quan đến bà ấy có muốn giết thì cứ giết tôi đi.

Nước mắt Gia Kì không ngừng rơi xuống vì hoảng sợ.