Lão Chồng Hắc Bang! Đã Bị Thuần Phục

Chương 13: 13: Cãi Nhau




sáng thức giấc Gia Kì nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô hơi bất ngờ bây giờ chính cô là người chủ động ôm lại anh ta, có lỗ nào để cô có thể chui xuống hay không, hắn mà thức dậy thấy cảnh này sẽ chế giễu cô cho coi.



Gia Kì lấy cánh tay đang đặt ở eo cô ra một cách thận trọng sợ Vu Quân thức giấc.



Cánh tay anh ta quá to cô phải chậc vật đã đời mới có thể đẩy ra vừa ngồi dậy đi bước xuống giường thì một lực kéo, kéo Gia Kì lại làm cô mất thăng bằng ngã vào lòng Vu Quân một lần nữa.



Anh ta khàn giọng nói

"Dậy sớm vậy".



Gia Kì lắp bắp biện minh

"Tại anh cứ ôm tôi khiến tôi ngủ không được".



Vu Quân nhết mép cười nói

"Tôi thấy em ngủ ngon lắm còn chủ động ôm tôi nữa chứ".



Gia Kì đỏ mặt vì xấu hổ

"Có thôi đi không, tối nay nếu còn ôm tôi nữa tôi sẽ đá anh xuống giường".



Gia Kì tức giận một phần là xấu hổ đánh vào ngực Vu Quân một cái xô anh ta ra bước xuống giường hờn dỗi nói



"Đồ đáng ghét".



Vu Quân nằm trên giường lộ lên nụ cười thích thú, sao lại có một cô gái đáng yêu đến thế xuất hiện trong cuộc sống của anh, trước giờ những người phụ nữ quay quanh Vu Quân toàn là những cô gái quyến rũ, nước hoa nồng nặc, thân hình nóng bỏng,nhưng anh điều không để vào mắt, vậy mà chỉ vì một cô gái nhỏ khiến anh không thể ngừng chú ý đến.



Vu Quân cũng đã thức dậy chuẩn bị đến công ty, còn Gia Kì vì giận dỗi chuyện lúc nãy không thèm để ý đến Vu Quân, nhìn cô có vẻ trẻ con nhưng rất đáng yêu.



Gia Kì ăn sáng xong đi lên phòng gọi điện cho Tiểu Minh

"Alo hôm nay tớ sẽ soạn đồ mang qua cho cậu nha".



Tiểu Minh đầu giây bên kia nói

"Được được càng sớm càng tốt, để cậu nhanh chóng có tiền đưa cho ba mẹ".



Nói rồi Gia Kì cúp máy bắt đầu lấy vali ra bỏ đồ vào.



Soạn đồ xong Gia Kì thay quần áo để đến nhà Tiểu Minh.



Cô lôi chiếc vali xuống nhà, bà quản gia thấy cô xách nhiều đồ liền hỏi

Thiếu phu nhân cô đi đâu mà đem nhiều đồ đến vậy?

Gia Kì cười nói

"Tôi đem đi bán".



Bà quản gia khó hiểu

"Bán? sao lại bán?"

Gia Kì vô tư nói

"Tôi đang cần tiền".



"Tiền của thiếu gia đưa cho cô không đủ dùng hay sao?"

Gia Kì thở dài nói

"Tiền đó tôi không sử dụng đến nó không phải tiền của tôi, tôi có việc nên đi đây bà giữ bí mật giúp tôi chuyện này nha"

Nói rồi cô đi ra xe đến nhà Tiểu Minh.



Đến nhà Tiểu Minh hai người chuẩn bị soạn đồ ra để bắt đầu livestream bán hàng.



Tiểu Minh rất lanh lợi thuyết phục khách mua hàng, rất nhanh các món đồ lần lượt được bán hết.



Hai người làm việc liên tục đến chiều, mệt mỏi nằm trên sàn nhà, Gia Kì lên tiếng



"Tạm thời hôm nay như vậy thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục tớ mệt quá".



Tiểu Minh ngồi dậy nói

"Tớ cũng mệt lắm rồi kiếm gì ăn gì đi, tớ đói bụng sắp chết rồi này".



Hai người đặt thức ăn nhanh giao đến tận nhà bởi vì không còn sức để đi ra ngoài ăn.



Đến tối Gia Kì mới về nhà vì mãi mê ngồi gói hàng làm cô quên cả giờ giấc , vừa về đến đã thấy ánh mắt đầy sát khí nhìn mình Gia Kì quay sang đã thấy Vu Quân ngồi ở đó.



"Biết mấy giờ rồi không?"


Gia Kì cười cười nói

"Biết nhưng tại hôm nay tôi bận quá nên quên giờ về lần sau sẽ không như vậy nữa đâu".



"Em cần bao nhiêu tiền ?"

Gia Kì bất ngờ khi bị hỏi như vậy cô nhìn sang bà quản gia.



"Bà ấy không có nói, tôi biết được".



Gia Kì đến chỗ sofa Vu Quân đang ngồi, ngồi xuống đối diện.




Đúng là tôi đang cần tiền, nhưng tôi sẽ tự giải quyết cám ơn lòng tốt của anh.



Vu Quân bỏ cuốn sách trên tay xuống hít một hơi nói

"Nhưng tôi không muốn thấy người phụ nữ của mình lại lên mạng xã hội làm chuyện điên rồ".





Gia Kì tức giận thầm chữi

"Cái gì hắn nói mình điên rồ mà sao chuyện gì hắn cũng biết hết vậy chỉ thử quần áo cho khách xem thôi mà đã bị nói là điên rồ".



Rồi Gia Kì mạnh miệng tuyên bố

"Tôi thích như vậy đó là cuộc sống của tôi không cần anh xen vào".



hôm nay cô ăn phải thứ gì mà giám nói với hắn như vậy.



Vu Quân nhíu mày lại vẻ mặt đã thật sự tức giận.



"Được thôi ngày mai không được bước ra khỏi nhà nữa bước".



Gia Kì tức giận nói

"Anh! ! đừng có quá đáng, không phải tại anh mà gia đình tôi ra nông nỗi này sao, tôi không làm gì quá đáng hết".



Nói rồi cô tức tối bỏ lên phòng.