Vu Quân đến điểm hẹn đúng như lời Đinh Tùng nói, hắn trói Gia Kì ngồi trên một cái ghế quấn đầy bom hẹn giờ, Lệ Mỹ cũng có mặt ở đó cô ta nhìn Vu Quân bằng ánh mắt sợ hãy, Đinh Tùng cười nhếch mép bước ra nói.
" Đến đúng lúc lắm tiền đâu mau giao ra đây cho tao xem "
Vu Quân đưa chiếc Vali tiền ra cho Đinh Tùng xem hắn hài lòng gật đầu nói.
" Tốt lắm ".
Hắn nhìn sang Lệ Mỹ rồi nói với Vu Quân.
" Tao sẽ giao con điếm này cho mày xử lý muốn làm gì nó thì tùy "
Lệ Mỹ sốc nặng cô ta phẩn nộ nói với Đinh Tùng.
" Anh bị làm sao vậy bây giờ muốn trở mặt với cả em luôn à ".
Đinh Tùng chậc lưỡi lắc đầu.
" Tôi đã trở mặt với cô từ lúc đầu rồi, cô chỉ là con cờ để tôi lợi dụng mà thôi, tôi thật không ngờ mình đã nhìn lầm người cô quá ngu ngốc chẳng làm được việc gì ra hồn giữ lại chỉ thêm vướng víu ".
Lệ Mỹ đau khổ khóc không thành tiếng nói.
" Thằng khốn nạn, mày dám đối xử với tao như một món hàng vậy mà suốt mấy năm qua tao cứ nghĩ mày yêu tao thật lòng tao đã làm tất cả chỉ để cho mày vui bây giờ tao đánh đổi lại được gì, tao quá ngu ngốc mà ".
Đinh Tùng nghe Lệ Mỹ nói liền cười lớn.
" Yêu cô sao tôi không hề yêu cô chỉ có cô ảo tưởng mơ mộng về tình yêu thôi, một con điếm như cô thì làm sao xứng đáng với tôi bây giờ cô mới ngộ nhận ra thì đã quá muộn rồi ".
Lệ Mỹ tức giận đi đến chỗ Gia Kì cô tay đưa tay kẹp cổ Gia kì rút ra một con dao kề vào cổ cô Gia Kì sợ hãi nước mắt đầm đìa.
" Được lắm tao sẽ giết chết cô ta xem như mọi chuyện sẽ kết thúc, mày sẽ không nhận được một đồng nào từ Vu Quân hắn sẽ truy sát mày cho đến chết thằng khốn nạn ".
Đinh Tùng tức giận nói.
" Con khốn mày đang làm gì với con tinh của tao vậy, mày điên đủ chưa ".
Lệ Mỹ cười trong nước mắt cô ta đã quá tuyệt vọng với những lời dối trá mà hắn đã làm cho cô hi vọng về một mái ấm gia đình thật sự cô ta đã làm tất cả vì hắn để đánh đổi được gì ngoài sự tàn nhẫn lạnh lùng của hắn.
Lệ Mỹ cứa dao vào cổ Gia kì đến bật cả máu, Vu Quân vô cùng xót xa hắn trấn an Lệ Mỹ.
" Bình tĩnh lại đi Lệ Mỹ cứ thả Gia Kì ra trước đi tôi hứa sẽ không làm gì cô đâu, tôi sẽ tha cho cô ".
Lệ Mỹ đau khổ nói với Vu Quân.
" Anh cũng tồn tệ giống như bao người đàn ông khác thôi, tôi ở bên anh suốt mấy năm qua nhưng trong tâm trí anh chỉ có một mình cô ta lúc nào cũng Gia Kì, Gia Kì các người toàn là một lũ khốn nạn ".
Đinh Tùng tức giận đi đến bẻ cánh tay Lệ Mỹ làm cho con dao trong tay cô ta rơi xuống đất rồi nắm lấy cổ áo cô đánh mặt vào mặt cô mấy cái đến nổi khoé miệng chảy máu Lệ Mỹ ngã xuống đất vì mất thăng bằng, Đinh Tùng thật sự là một loài cầm thú hắn đá vào bụng Lệ Mỹ mấy cái thật mạnh cô đau đớn nằm co người rên rỉ.
" Con khốn này tính cản trở kế hoạch của tao à mày đừng có mơ màu chết đi ".
Hắn buông Gia Kì ra xô về phía Vu Quân nói.
" Đi đi ".
Gia Kì đang đi cô sợ hãi và tuổi thân thấy Vu Quân liền ào khóc nức nở, đi được nữa đường bỗng Đinh Tùng đổi ý hắn chỉa mũi súng về phía Gia Kì nói.
" Mày nghĩ tao sẽ buông tha cho nó dễ dàng vậy sao, chính mày đã hại tao ra nông nỗi này giờ hãy nhận lấy hậu quả đi ".
Hắn bóp còi súng một cách dứt khoát một viên đạn đang lao về phía Gia Kì cô sợ hãi nhìn Vu Quân đôi mắt thấm đẫm nước mắt, bỗng Lệ Mỹ chạy nhanh về phía Gia Kì cô ta đỡ cho Gia Kì viên đạn Đinh Tùng vừa mới bắn ra Lệ Mỹ ngã xuống quỵ xuống đất máu từ miệng tuông ra không ngừng Gia Kì hoảng sợ đỡ cô nằm trong lòng mình, Vu Quân ra hiệu cho thuộc hạ đã mai phục ở ngoài từ nảy đến giờ đi vào trong Đinh Tùng sợ hãi bắn súng loạn xạ hắn quay người bỏ chạy Vu Quân chạy theo bắt hắn lại.
Gia Kì đỡ Lệ Mỹ nói.
" Tại sao cô lại làm như vậy?"
Lệ Mỹ thoi thóp nói.
" Tôi..đã nợ cô quá nhiều rồi tôi xin lỗi về mọi chuyện đã gây ra cho cô, nhưng tôi biết một lời xin lỗi cũng không thể nào xoá hết tội lỗi của mình nên tôi đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi mong cô hãy tha thứ cho tôi để tôi có thể thanh thản mà ra đi ".
Lệ Mỹ nói xong máu từ trong miệng cứ ọc ra không ngừng Gia Kì gật đầu nói với cô ta.
" Được rồi tôi đồng ý tha thứ cho cô, để tôi gọi người đưa cô đi bệnh viện ".
Lệ Mỹ níu lấy tay Gia Kì lại nói.
" Không kịp đâu, cám ơn cô đã tha thứ cho tôi ".
Nói rồi Lệ Mỹ trút hơi thở cuối cùng trên tay Gia Kì, đúng là hồng nhan bạc mệnh cũng chỉ vì mơ mộng đến một tình yêu vĩnh cửu mà cô đã dấn thân vào con đường tội lỗi để rồi phải nhận lấy một cái chết thảm thương như thế này.
Gia Kì đặt Lệ Mỹ nằm xuống cẩn thận cô đứng lên đi ra ngoài tìm Vu Quân kêu người đến đưa xát Lệ Mỹ đi.
Đinh Tùng đã trốn thoát Vu Quân cho người rà soát khắp nơi, Gia Kì được hai người vệ sĩ bảo vệ đi ra ngoài nhưng đi được một quảng đường hai tên vệ sĩ liền bị người từ phía sau bắn trúng ngã nhào xuống đất Gia Kì giật mình sợ hãi quay về phía sau là Đinh Tùng hắn đã dùng mưu kế dẫn dụ thuộc hạ của Vu Quân đi sang hướng khác để hắn có thể bắt Gia Kì làm con tin một lần nữa, Vu Quân nghe tiếng súng liền chạy về phía đó đến nơi đã thấy Gia Kì bị hắn kẹp chặt cổ chỉa họng súng vào đầu Đinh Tùng cười gian ác.
" Không ngờ đến chứ gì hôm nay một là tao chết hai là mày chết ".
Vu Quân tức giận nói.
" Mày muốn gì?"
Đinh Tùng di chuyển đi ra ngoài tàu kéo cả Gia Kì theo Vu Quân cũng đang cầm súng chỉa về phía hắn, hai người bước lên thuyền Đinh Tùng đi đến nói với người lái thuyền.
" Lái thuyền nhanh lên ".
Người lái thuyền sợ hãi lái thuyền chạy ra ngoài biển Đinh Tùng chỉa súng bắn lên trời hù doạ nói.
" Đến bao giờ mày mới chịu buông tha cho tao, tao đã mất hết tất cả điều là do mày ".
Người lái thuyền sợ hãi nhảy xuống biển bơi vào trong trên thuyền chỉ còn lại ba người họ đối mặt với nhau để giải quyết tất cả ân oán.