Sau khi bà Hạnh Nghi được đưa đến bệnh viện, trong trạng thái hôn mê, tất cả mọi người nghe tin đều tức tốc chạy đến bệnh viện, Vu Quân và Vu Hạo lo lắng đứng đợi ở ngoài cửa, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu nói.
" Tình trạng của bà ấy chuyển biến rất xấu có thể sẽ nằm liệt giường nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đều trị cho bà ấy ".
Vu Hạo gật đầu cảm ơn bác sĩ còn ông Vu Cảnh thì suy sụp ngồi xuống ghế lên cơn đau tim dữ dội Vu Quân và Bích Hà phải chạy đến đỡ ông. Đôi mắt Vu Quân nhớm đầy sự tức giận hắn để ông Vu Cảnh lại cho anh chị hai chăm sóc điên cuồng lái xe quay trở về nhà.
Vừa về đến nhà hắn vội vàng đi vào trong tức giận quát lớn.
" Tại sao mẹ tôi lại ngã xuống cầu thang?"
Bà quản gia Dung cúi đầu đi nói
" Là do...là do ".
Bà cứ ấp úng không nói Vu Quân mất hết kiên nhẫn hắn quát vào mặt bà.
" Nói mau ".
" Là do bà chủ dằn co với cô Lệ Mỹ trên lầu rồi bị ngã xuống cầu thang ".
Vu Quân vô cùng sốc nặng khi nghe những gì bà Dung nói hắn gặn hỏi lại một lần nữa.
" Có thật không? ".
Bà quản gia chỉ cúi đầu xuống gật đầu chứ không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, Vu Quân tức giận nhìn về phía cầu thang sát khí như muốn giết người bước lên lầu, bỗng bà quản gia lên tiếng nói.
" Cô Lệ Mỹ không còn ở trên phòng nữa trong lúc tình thế rối ren cô ta đã dọn đồ bỏ trốn khỏi đây rồi thưa cậu chủ ".
Vu Quân đứng chết lặng khi nghe bà quản gia nói hắn thật sự không thể nào ngờ Lệ Mỹ lại là người có tâm địa độc ác đến như thế, vậy mà suốt mấy năm qua hắn luôn để cô ta bên mình rồi một ngày chính cô ta đã tự tay giết chết người thân của hắn. Vu Quân lấy điện thoại ra gọi.
" Cho người đi tìm Lệ Mỹ về đây ngay cho tôi ".
Hắn như một người điên đập phá đồ đạc khắp nơi trong nhà, thật sự suốt mấy năm qua hắn đã quá coi thường Lệ Mỹ, cô ta bao giờ trước mặt hắn cũng tỏ ra vẻ yếu đuối nhưng không ngờ bên trong cô ta lại là một con người như vậy khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
Gia Kì đang sắp xếp đồ đạt để ngày mai quay trở về Mỹ cô muốn về bên đó một thời gian để mọi chuyện ổn định lại, cô sẽ quay về đưa ba mẹ sang Mỹ sống cùng cô luôn, Gia Kì không muốn ở lại nơi chứ đầy những kí ức đau khổ này thêm một giây một phút nào nữa.
Sáng 8 giờ cô bế Tiểu Ân đi ra xe để đến sân bay có cả Lâm Nghiêm đi theo để tiến hai mẹ con cô về Mỹ trước, anh ta phải ở lại để xử lý một số công việc rồi về Mỹ sau.
Ba người đã đến sân bay họ bước xuống xe thì bỗng một đoàn người áo vest đứng bao vây khắp lối vào trong Gia Kì hơi bất ngờ cô bế Tiểu Ân còn Lâm Nghiêm thì đẩy hành lý giúp cô đi vào trong nhưng bị chặn lại, Gia Kì tức giận nói.
" Các người làm gì ".
Bỗng một chiếc xe thể thao màu đen chạy đến người từ bên trong mở cửa bước ra là Vu Quân gương mặt hắn ta đầy u ám và tức giận Gia Kì có một cảm giác chuyện không lành sắp ập đến, cô nhìn về hướng của hắn Vu Quân hiên ngang đi đến khàn giọng nói.
" Em định mang con của anh bỏ trốn lần nữa à".
Gia Kì lộ ra vẻ mặt tức giận nói.
" Ai bỏ trốn chứ tôi chỉ đi khỏi nơi không thuộc về mình thôi ".
Vu Quân cười nhếch mép đầy nguy hiểm nói.
" Anh vốn muốn dùng sự dịu dàng nhất để thuyết phục em quay về nhưng anh thấy nó chẳng có hiệu quả chút nào ".
Gia Kì hình hắn đầy phẩn nộ nói.
" Anh định làm gì tôi, lại định dùng những cách hèn hạ của mình để ép buộc tôi nữa à ".
Vu Quân tiến gần về phía cô đưa tay nắm lấy tay Tiểu Ân nói.
" Xét về mặt pháp luật anh và em hiện tại vẫn chưa ly hôn với nhau năm năm trước toà án chỉ xét xử chúng ta chỉ tạm thời ly thân với nhau trong ba tháng đến nay cũng đã được năm năm anh nghĩ em nên quay về với anh rồi đó "
Hắn nhìn Tiểu Ân đầy trìu mến nói.
" Con có muốn về ở cùng ba không Tiểu Ân ".
Lâm Nghiêm đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc anh liền đi đến giải vây cho Gia Kì.
" Này anh kia tôi thấy anh hơi quá đáng rồi đó mau kêu đám người này tránh ra cho chúng tôi đi ".
Vu Quân đã cho người theo dõi Gia Kì từ khi gặp lại cô nên mọi kế hoạch của cô hắn đều nắm trong lòng bàn tay hết, dù Gia Kì có chạy đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi hắn.
Vu Quân không để tâm đến Lâm Nghiêm hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ bắt giữ Lâm Nghiêm lại, lôi lên xe chạy đi Gia Kì hoảng hốt nhìn hắn nói.
" Anh định đưa anh ấy đi đâu?"
Vu Quân ung dung thư thả nói.
" Em là vợ anh cũng biết anh là người như thế nào rồi chứ, tên đó suốt ngày cứ xen vào giữa chúng ta anh sẽ cho hắn đi gặp ông bà sớm một chút ".
Gia Kì thật sự sợ hãi trước hắn dù gì hắn cũng là mafia giết người không gớm tay nếu đó là sự thật cô không biết ăn nói sao với gia đình Lâm Nghiêm đây cô đã nợ họ quá nhiều vẫn chưa đền đáp được gì lại còn gây thêm hoạ cho Lâm Nghiêm, cô vội vàng đề nghị hắn.
" Tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh xin anh hãy tha cho Lâm Nghiêm anh ấy không có tội tình gì hết xin anh đấy ".
Vu Quân nở nụ cười nguy hiểm hắn lên giọng đề nghị.
" Được thôi yêu cầu của anh rất đơn giản hai mẹ con phải quay về sống cùng anh để anh có thể chăm sóc cho em và con nhiều hơn ".
Gia Kì thật sự rất sốc trước màng xử trí vô cùng bá đạo của hắn cô thật sự không muốn quay về căn nhà đó chút nào.
" Tôi không muốn quay về đó ".
Vu Quân điềm tĩnh nói.
" Được thôi một lời từ chối của em sẽ là một ngón tay của hắn ".
Gia Kì thật sự bất lực trước hắn cô không còn cách nào khác phải theo hắn lên xe quay về dinh thự của hắn.