Triển Quang Phong ở trên giang hồ là nửa khen nửa chê. Hắn là một thiên tài võ học, từng bái lạy ba vị sư phụ, tất cả đều đồng ý hắn anh hùng xuất thiếu niên. Mười lăm tuổi bước vào giang hồ, một kiếm chấn động chín châu, một đường tiến thẳng vào bảng xếp hạng thập đại cao thủ, tên “Phá Hiểu Kiếm” Triển Quang Phong trong vòng một tháng không ai không biết, nhưng mặc cho hắn thế nào lợi hại, thế nào hiệp nghĩa, cá tính của hắn thay vì nói vô nguyên tắc không bằng nói không hiểu thế sự, không thấu nhân tình, liền điểm ấy cũng đủ khiến người bên cạnh gặp nhiều phiền toái.
Triển Quang Phong cá tính vô cùng tùy ý, nói gió chính là mưa, tỷ như khi hắn mười tám tuổi gặp được Tả Tễ Nguyệt, khi đó mới mười ba, tên hai người ghép lại vừa vặn một câu “Quang Phong Tễ Nguyệt” (trời quang trăng sáng), Triển Quang Phong đại hỉ, cho rằng đây là duyên phận, liền kéo con người ta kết bái.
Lại nói tới năm hài tử của Triển Quang Phong. Triển Quang Phong mười lăm tuổi trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy như ngọn gió lớn, đột nhiên nhận ra kiếm khách xứng mỹ nhân là chuyện thực hiển nhiên, chính mình phải tìm một mỹ nhân sánh đôi cùng. Triển phụ Triển mẫu đương nhiên cao hứng, thế là đứa con chạy đông chạy tây khiêu chiến, không đến một năm, đột nhiên bế một hài tử về nhà, Triển phụ Triển mẫu cằm đều muốn rớt.
Cũng từ đó cứ mỗi năm Triển Quang Phong lại dẫn về một hài tử đến năm năm liền mới thôi. Từ khi có con, Triển Quang Phong lui về làm một vị cha phúc hắc, một lòng nuôi nấng các con đến lúc trưởng thành. Nhưng các con trai của hắn đúng là nghịch tử một đám, đến lúc hắn muốn dựng vợ cho chúng thì chúng hết lần này đến lần khác trốn tránh. Thật khiến hắn tức chết đi thôi…