Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 87: 87: Không Khỏi Làm Người Khác Phải Thương Cảm




Phiên tòa diễn ra trầm lắng đến lạ.



Bản án dành cho kẻ có tội cũng rất nhanh chóng được thành lập.



Trợ lý của Đoạn Thành Vinh phạm tội đồng loã cho các hành vi của lão, cũng như dính dáng đến một số sự việc, phạt tù bảy năm.



Vợ con hắn ngồi trên ghế dự thính khóc nấc lên.



Hắn là trụ cột trong gia đình.



Nay vướng vào vòng lao lý, cuộc sống của họ sau này cũng chẳng dễ dàng gì..



Đối với Đoạn Thành Vinh, vì hành vi phạm tội ngoài tham ô hối lộ, còn tham gia vào các dự án ma gây thiệt hại về tài sản cho nhiều cá nhân và tổ chức, hành vi này chính là lừa đảo.



Thêm vào đó là thái độ quanh co, trốn tránh trách nhiệm.



Ngoài khung hình phạt mười lăm năm tù giam, tòa án con buộc ông ta phải bồi thường cho các nạn nhân trong những dự án ma kia.



Số tiền ước tính lên đến khoảng năm mươi triệu nhân dân tệ.



Từ Thúy Lan lúc này không còn nước mắt để mà khóc nữa.



Bà ta không còn sức lực để mà đau lòng.



Bởi từ khoảnh khắc này khi Đoạn Thành Vinh phải ngồi tù chịu án phạt do toà án đưa ra.



Thì bà ta ở bên ngoài cần phải tranh thủ xử lý tài sản.



Từ cổ phần Đoạn thị, cho đến những bất động sản đứng tên Đoạn Thành Vinh.



Ngoài cách đó ra bà ta không nghĩ được cách nào khác để bù vào số tiền mà tòa tuyên án ông ta phải bồi thường cho các nạn nhân trong vụ lừa đảo.



Cũng quá làm khó cho một người phụ nữ chỉ biết đến nội trợ như bà ta mà.



Chỉ mới có hơn một tháng qua.



Gia đình không còn là gia đình, chồng con đều vướng vào vòng lao lý.



Bây giờ lại chuẩn bị đối mặt với sự trắng tay sau khi bồi thường.



Khoảnh khắc Đoạn Thành Vinh được áp giải đi.





Đoạn Thanh Vy nhìn theo bóng lưng của ông ta mà có chút chua xót.



Nếu có thể cô không bao giờ muốn mọi chuyện đi đến nước ngày hôm nay.



Nếu như ông ta không quá tham lam.



Ông ta sẽ có một gia đình hoàn hảo, một sự nghiệp ổn định.



Chỉ vì lòng tham đối với những thứ ko thuộc về mình.



Mà bản thân ông ta giờ đây thật thảm hại.



Trình Nhất Nam đứng ngay bên cạnh, nhìn theo sự thất thần của cô, anh cũng biết cô chẳng vui vẻ gì.



Anh ôm lấy bờ vai cô, bàn tay khẽ xoa nhẹ lên đôi vai gầy ấy.



- Anh biết em cũng chẳng thoải mái gì, nhưng mọi việc đã kết thúc rồi.



Cô khẽ gật đầu.



Mắt rưng rưng ngấn lệ.



Nhưng cô không khóc, tự nhủ với lòng đây là kết quả mà ông ta đáng nhận được sau những gì mà ông ta đã làm.



Giọng cô có chút khàn đi.



- Phải, mọi chuyện đã kết thúc rồi.



Anh biết cô đa sầu đa cảm, anh cúi mặt mình sát vào mặt cô.



Ý cười treo lên khóe miệng, nhưng chủ yêú là trêu cô cho cô đỡ buồn mà thôi.



- Sao vậy? Em đang khóc sao? Sao bây giờ anh mới biết em mít ướt như vậy nhỉ?

Cô trong giây lát đã quên luôn cảm xúc nhất thời của bản thân.



Vội vàng trả lời anh.



- Em mới không có.



- Không có thật sao?

- Thật là không có mà.





Anh nhìn cô như con nhím xù lông đang cố phản bác lại lời của mình thì biết rằng anh đã thành công đánh lạc sự chú ý của cô rồi.



Anh ôm lấy cô vào lòng.



Không còn sự cợt nhả ban nãy, anh trầm giọng nói..



- Mọi chuyện kết thúc rồi, có phải đến lúc nói chuyện của chúng ta rồi không?

Cô ngu ngơ hỏi anh.



- Chuyện chúng ta?

- Phải, đừng nói với anh là em quên nhé.



Nhẫn của anh em đã nhận rồi, vẫn còn đang đeo ở ngón tay kia kìa.



Chẳng phải đã hứa sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cho anh một danh phận hay sao? Giờ muốn nuốt lời?

Co, thoát ra khỏi lồng ngực anh.



Thì ra anh còn mong ngóng, nôn nóng hơn cả cô.



Cô quay mặt bước đi trước, anh lẽo đẽo theo sau.



Vừa đi vừa dày mặt nói.



- Em có muốn nuốt lời anh cũng không cho em cơ hội đó đâu.



Cô mỉm cười hạnh phúc, nhưng chân vẫn bước nhanh.



Anh vẫn lẽo đẽo theo sau cô như một chiếc đuôi nhỏ.



Cô nói lớn cho anh nghe.



- Em mới không thèm.



Không nuốt lời nah đâu nhé.



Anh chỉ bước nhanh hai bước chân đã bắt kịp bước chân của cô.



- Vậy là em đồng ý rồi phải không? Nhanh chúng ta về thông báo với ba mẹ anh.





Chắc mọi người còn vui hơn cả anh nữa kìa.



Họ muốn con dâu đến phát điên rồi.



Anh cứ thế kéo cô đi nhanh hơn.



Bước chân cô vì thế mà cố gắng đuổi cho kịp bước của anh.



Hai người lên xe anh ra về, cô cũng không ngờ rằng anh chở cô về nhà chính Trình gia.



Ba mẹ Trình và Trình Liễu Phi cứ như được thông báo từ trước vậy.



Khi cô và anh tiến vào nhà, họ đã ngồi sẵn trong sofa chờ anh và cô.



Trước sự mong đợi của mọi người, anh dõng dạc tuyên bố.



- Chúng con muốn kết hôn.



Cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng thái độ của anh chẳng có chút gì thay đổi.



Cô nhìn thấy gương mặt rạng rỡ và nụ cười hạnh phúc trên môi anh, bất giác không tự chủ được mà nở một nụ cười, bởi cô cũng thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh.



Chủ đề tiếp theo của mọi người chỉ xoay quanh việc chọn địa điểm tổ chức hôn lễ, rồi thì tiệc cưới, khách mời, vân vân rồi mây mây.




Mà nhìn ba mẹ Trình và Trình Liễu Phi còn hào hứng hơn cả nhân vật chính là cô và anh.



Mẹ Trình là người đầu tiên nhớ ra việc gọi điện báo cho ông bà ngoại.



Khỏi phải bàn đến chuyện ông bà đã vui đến thế nào, còn nói chuyện với mẹ Trình rất lâu.



Cuối cùng chốt lại, mọi người sẽ đón ông bà lên Trình gia chơi, cho đến khi kết thúc hôn lễ.



Đoạn Thanh Vy như người ngoài cuộc vậy.



Hôn lễ của cô và anh được ấn định tổ chức vào hai tuần sau.



Nhưng cô chẳng phải lo lắng gì.



Mọi việc đã có ba mẹ Trình và anh phụ trách, nếu có thiếu thốn gì sẽ do Trình Liễu Phi và Diệp Minh Nhi, Diệp Thanh Minh của Diệp gia phụ giúp.



Công việc của cô chỉ là cố gắng ăn ngủ điều độ.



Giữ bản thân thật xinh, chờ làm cô dâu đẹp nhất của anh mà thôi.




Diệp Minh Nhi và Trình Liễu Phi cũng được nhờ làm phù dâu cho cô.



Khỏi phải nói hai cô nàng háo hức đến mức nào, có khi chẳng cần phải nhờ hai cô nàng cũng xía ngay việc đó ấy chứ.



Cũng đã một tuần kể từ khi Đoạn Thành Vinh bị kết án.





Đoạn Thanh Vy vẫn chưa gặp ông ta lần nào, chỉ có đôi lần gặp Từ Thúy Lan.



Những ngày qua bà ta lo chạy vạy bán chác tài sản để bồi thường cho khoản nợ của chồng.



Trông bà ta bây giờ thật tiều tụy và xuề xòa, không còn cái dáng vẻ của một phu nhân quý tộc như ngày nào.



Chuyện gì cần đến rồi vẫn phải đến, bắt buộc phải đối mặt rồi cũng phải đối mặt.



Hôm nay, Đoạn Thanh Vy quyết định đến thăm Đoạn Thành Vinh.



Sau khâu đăng ký thăm nuôi và một vài thủ tục đơn giản, cộng thêm với ba mươi phút chờ đợi nữa, cô cũng được gặp ông ta.



Đoạn Thành Vinh được một đồng chí cảnh sát đưa đến ngồi đối diện với cô trước một tấm kính trong suốt.



Nếu không có sự trợ giúp của hai chiếc điện thoại chuyên dụng e rằng sẽ không nghe thấy đối phương nói gì.



Đoạn Thanh Vy đều đều nói vào loa, giọng cô không nghe ra chút cảm xúc gì.



- Chú ở trong đó thế nào, vẫn ổn chứ?

Trái lại ở phía đối diện, giọng Đoạn Thành Vinh nghe rất mệt mỏi.



Ông ta bây giờ không còn vẻ điềm đạm thanh cao của một phó chủ tịch mà khuôn mặt già đi trông thấy.



Quầng thâm mắt rõ rệt, dưới cằm râu đã mọc dày cũng chưa có cạo.



Thật là đối lập với hình ảnh trước đây, không khỏi làm người khác phải thương cảm.



P/S: Chán quá mọi người ơi.



Được mỗi cái điện thoại tự nhiên lại hư mất.



Hai ngày nay không có máy mà up chương đều.



Thỉnh thoảng mới mượn được máy của chồng viết một ít.



Khổ thân tôi.



Lại còn là tác phẩm chạy theo chủ đề nữa chứ.



Mọi người nhớ ủng hộ thêm cho tui nhá.



Chứ hai ngày này thấy tương tác giảm nhiều quá.



Càng buồn hơn.



Hic hic.