Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 82: 82: Gây Họa 2




Đúng như Thôi Trấn Vũ đã nói, nhanh thôi, cả người cô ra đã rạo rực một cách khó tả.



Mỗi tế bào như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhỏ bò qua bò lại gậm nhấm.



Một cảm giác khiến cho toàn thân bủn rủn, nhưng lại cũng muốn gom hết ý chí mà phất dậy.



Đoạn Hiểu Linh nhìn Thôi Trấn Vũ toàn thân không một mảnh vải trước mặt mình máu nóng càng trở nên sôi sục.



Bàn tay ả không kiểm soát được mà vuốt ve trên thân thể người đàn ông.



Thôi Trấn Vũ trong người cũng có thuốc, nhìn hắn chỉ uống có một viên.



Hắn vẫn là chịu đựng được, chưa đến mức vật vã như Đoạn Hiểu Linh.



Hắn bắt lấy bàn tay đang như rắn nước của cô ả đang vuốt ve trên người mình, cười chế giễu.



- Chẳng phải chê tôi bẩn hay sao, giờ lại muốn tôi rồi.



Cô ả mắt ầng ậc nước.



Rõ ràng lí trí ả muốn giữ sự kiêu hãnh, nhưng cơ thể lại phản ứng ngược lại.



Ả không tự chủ được mà nói.



- Phải, tôi muốn anh.



Hắn cười gằn.



- Muốn thì em tự chủ đi.



Hắn không hành động gì nhiều, phó mặc cơ thể mình cho ả làm càn.



Đoạn Hiểu Linh trong cơn đê mê và sự tác động của thuốc không ngại ngần mà tự chủ động làm tất thảy.



Ả như biến thành một con người khác, ham muốn, cuồng dã xâm chiếm, ả như một kẻ điên, một cơn bão bị càn quét tâm trí.



Ả chi, biết lao vào thỏa mãn sự khó chịu của bản thân.



Thôi Trấn Vũ cũng thật sự biết cách dày vò người khác.



Hắn biết rõ tác dụng của thứ thuốc này ra sao, hắn chỉ dám uống một viên, nhưng lại nhét vào miệng ả những hai viên.





Khi cơn kho, chịu trong người đã được giải tỏa một cách triệt để, cũng là lúc ả hoàn toàn lụi xơ một cách thảm hại.



Cả thân hình vật và trên giường, mau chóng chìm vào trong giấc ngủ.



Ả không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, cho đến khi một mùi hương quen thuộc đánh thức ả từ trong giấc ngủ.



Ả nheo nheo đôi mắt vẫn còn thiếu ngủ của mình nhìn ra bên ngoài.



Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã tối đen.



Ả rời nhà từ bữa trưa, mà bây giờ bên ngoài mọi vật đã nhìn không rõ ràng, chứng tỏ đã rất muộn.



Thôi Trấn Vũ khẽ rít một hơi thuốc, hắn thổi mạnh hơi thuốc vào khuôn mặt còn đang ngơ ngác chưa tỉnh ngủ của ả.



Khói thuốc vờn quanh chóp mũi rồi tản ra khắp khuôn mặt làm cho ả gần như mất kiểm soát.



Ả khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc của mình vì thèm thuồng.



Ả đưa tay định với lấy điếu thuốc, nhưng Thôi Trấn Vũ đã nhanh tay hơn đưa điếu thuốc ra xa.



- Muốn sao?

- Phải, cho tôi.



Hắn đưa điếu thuốc cho ả, ả rít một hơi dài, sự thoải mái dâng lên không ít.



Ả tham lam rít thêm hai rồi ba hơi.



Cả người nằm vật ra giường một cách vô lực.



Sự thoải mái và đê mê qua đi, ả nhận ra cơ thể mình vẫn đang để trần, ả mặc lại quần áo của mình.



Nhưng mùi hương từ điếu thuốc trên tay hắn vẫn khiến ả mê mẩn đến lạ.




Rõ ràng ả chỉ vừa hút xong cơ mà.



Ả đi đến gần hắn, chiếc áo choàng tắm hắn mặc trên người vì tư thế nằm mà có chút sộc xệch.



Ả tóm hai bên cổ áo, ghé sát mặt lại mà muốn hét vào mặt hắn.



- Rốt cuộc anh đã cho tôi hút thứ gì vậy?

Hắn gạt tay cô ả ra khỏi cổ áo mình, một bàn tay vuốt lại hai bên cổ áo, nhếch mép cười khinh bỉ ả như vừa nghe phải một chuyện cười.





- Thuốc gì? Em là ngây thơ không biết thật, hay nói em quá ngu ngốc không nhận biết được?

Hắn đứng thẳng dậy, đối diện với ả.



Các ngón tay vuốt nhẹ trên vài lọn tóc lòa xòa rơi trên khuôn mặt có chút yêu kiều.



Hắn nói nhỏ vào tai cô.



- Là thuốc phiện đó.



Ngay từ điếu thuốc em nhận của tôi lần đầu tiên trong quán bar, thì cả đời này em cứ chờ trói buộc với tôi đi.



Ôi lạy chúa! Cô ta đang nghe thấy điều gì vậy? Hắn nói là thuốc phiện.



Nhẽ ra ngay từ những dấu hiệu bất thường những ngày đầu tiên cô ả nên nghi ngờ rồi mới phải.



Cái thứ bột trắng đó, không dính vào thì thôi, một khi dính vào chỉ có chết.



Ả muốn điên lên được.



Không, không, ả không thể để cuộc đời mình cứ thế mà bị hủy hoại.



Những tức giận dồn nén mà bộc phát thành sức mạnh.



" Chát"

Âm thanh chát chúa vang lên, một bên mặt của Thôi Trấn Vũ lãnh trọn năm ngón tay đỏ ửng, một vệt máu nơi khóe miệng cũng đủ biết người đánh dùng bao nhiêu lực.



Hắn dùng ngón tay giữa khẽ lau qua vết máu trên miệng của mình, rồi đưa vào miệng mà liếm.




Một hành động trông thật biến thái.



Giây trước hắn nở nụ cười quỷ dị, giễu cợt cô ả.



- Tát hay lắm.



Giây sau, khuôn mặt hắn đã như một con ác quỷ.



Không còn cười, không chút ấm nóng.



Hắn túm lấy tóc cô ả mà giật ngược về đằng sau.





Da đầu bị lôi ra bất ngờ khiến cho ả cảm giác như muốn lốc ra vậy.



Ả đau đớn, túm lấy tay hắn, nhưng sức lực của đàn bà so với đàn ông vốn chẳng ăn thua gì.



Hắn gần như hét lên.



- Con điếm, dám đánh tao.



Còn nghĩ mình thanh cao hay sao? Đừng thấy ông đây có chút hứng thú với mày mà mày làm giá.



Cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh, hầu hạ tao, thuốc men tao sẽ chu cấp cho mày đầy đủ.



Ả nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, cố gằn lên mà nói.



- Thằng chó, mày lừa tao.



Mày giết tao đi.



Hắn cười điên loạn.



Cảm xúc của một kẻ vừa chơi thuốc như hắn xong chính là không thể khống chế.



Hắn vừa nói, vừa thở vào mặt cô ả.



- Giết sao? Nếu giết em thì còn gì thú vị, tôi vẫn còn tham luyến cơ thể em lắm.



Có điều, hôm nay nếu tôi không dạy dỗ em, sau này em sẽ không ngoan rồi.



Dứt lời, hắn xô cô ả ngã ra sàn, toàn thân cô ả bị va đập đến đau đớn.



Chưa dừng lại ở đó, hắn mở ngăn kéo tủ, lấy ra một sợi roi da.



Cô ả không hề biết hắn lại có sở thì quái đản đến như vậy.



Hắn vuốt nhẹ chiếc roi như đang nâng niu một vật trân quý.



Bước chân của hắn ngày một gần cô ả hơn.



" Chát, chát"

Cơ thể ả lãnh trọn hai roi đau điếng, lực hắn dùng mạnh đến nỗi chiếc váy đang mặc trên nguôi cũng rách một đường theo vết roi.



Cô ả vừa đau vừa sợ, lê lùi dần về phía sau.




Nhưng càng lùi thì hắn càng tiến đến.



" Cạch"

Lưng cô ả đụng vào bộ ghế sofa trong phòng.





Ả nhanh tay với một chiếc cốc ném về phía hắn..



Chiếc cốc đáp ngay trên đầu hắn rồi rơi xuống đất vỡ choang.



Một vệt máu dài chảy từ trán bắt đầu từ miệng vết thương.



Hắn ôm đầu đau đớn, roi da cũng buông xuống sàn.



Cô ả vội vàng lồm cồm đứng dậy định mở cửa chạy ra ngoài.



Nhưng chỉ được hai bước chân, hắn nhanh hơn đã túm cả tóc mà lôi lại.



Cô ả càng giãy giụa, hắn càng túm chặt, càng đau đớn.



Hắn cứ thế lôi cô ả như một con búp bê, mặc cô ả ra sức chống cự, vùng vẫy.



Trong cơn túng quá hóa liều, cô ả vơ tay với được chai rượu mà hắn đang uống dở đặt ngay trên bàn.



Cô ả lấy hết sức bình sinh của mình mà vung mạnh chai rượu về phía hắn.



" Bốp"

Hắn đi trước, kéo cô ả đằng sau.



Khi chai rượu vung lên, toàn bộ phần đầu sau gáy của hắn lĩnh trọn.



Hắn ngã xuống sàn như một cây lớn bị người ta chặt gốc.



Chai rượu trên tay cô ả cũng vỡ nát, chỉ còn xót lại nửa chai vỡ vẫn đang trên tay.



Máu từ sau gáy hắn chảy ra ngày càng nhiều.



Lúc này cô ả thấy hắn nằm bất động, mặt đã không còn hột máu, xanh còn hơn tàu lá chuối.



Cô ả rón rén đi lại gần hắn, lấy mũi chân khẽ đá vào người Thôi Trấn Vũ.



Nhưng người phía dưới vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.



Cô ả hoảng hốt, bật lao ra khỏi phòng hắn.



Đến túi xách cũng không còn nhớ đến.



Người làm trong nhà thấy ả chạy nhanh như vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không cản.



Họ có biết gì đâu mà cản, làm việc ở đây chính là không xen vào việc của chủ.



Tránh nhiều chuyện..