Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 59: 59: Công Chúa Trong Thế Giới Của Chính Mình




Từ Thúy Lan gõ cửa vài lần nhưng không thấy tiếng động ở bên trong.



Bà ta lên tiếng nói..



- Tiểu Linh, mẹ vào nhé.



Vẫn là không có tiếng động.



Bà ta chọn tự mò cửa bước vào..



Bà ta biết chắc, đứa con gái này chắc là đang giận dỗi với ba mình rồi.



Muốn trách, cũng trách bà trước nay quá chiều chuộng ả mà thôi.



Bước vào phòng, bà ta có chút giật mình.



Trời ngoài kia đã tối từ lâu, nhưng bên trong căn phòng, Đoạn Hiểu Linh không hề lên đèn.



Phải khó khăn lắm, nương nhờ theo một chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, và ta mới nhìn ra được, ả đang ngồi ở một góc giường.



Bà ta với tay bật công tắc đèn, căn phòng trong tích tắc đã trở nên sáng tỏ.



Đoạn Hiểu Linh vì ánh sáng bất ngờ chưa kịp thích ứng, hơi nheo mắt lại.



Ả quay về phía cửa, thấy Từ Thúy Lan chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.



- Mẹ lên đây làm gì?

Bà ta đặt ly sữa lên bàn, ngồi xuống bên cạnh ả, giọng vô cùng nhẹ nhàng nói.



- Mẹ mang lên cho con ly sữa nóng.



Ban nãy chưa thấy con ăn gì, cãi nhau với ba xong đã lên phòng.



Con uống đi đừng để bụng đói.



- Con không đói, cũng không muốn uống..





- Không đói, không muốn uống cũng phải uống.



Từ Thúy Lan cầm luôn cốc sửa đặt vào lòng bàn tay cô ả.



Bà nhìn lên khuôn mặt của cô ta.



Một bên má còn hằn nguyên năm ngón tay đỏ chói mắt, do lực đạo Đoạn Thành Vinh dùng không phải là nhỏ.



Xuất phát từ sự quan tâm của một người mẹ, bà ta nhẹ nhàng áp túi chườm nóng lên má của cô, lăn đi lăn lại.



Chỗ bị tát của ả đã giảm đau, giờ lại được chườm nóng nữa, thoải mái hơn không ít.





Bà ta lấy tay cô ả đặt lên túi chườm nóng, ý muốn cô ả tự làm.



Thở dài một hơi bắt đầu than thở.



- Con xem con, ba con nóng tính như vậy, con cứ phải tranh cãi với ba làm gì?

Cô ả uất ức lên tiếng đáp lại.



- Nhưng ba không thể vì như thế mà đánh con được.



- Con cũng biết, Đoạn thị là mục tiêu cả đời của ông ấy..Ông ấy chỉ có một mình con, không vì con mà tranh giành thì vì ai nữa đây.



Nay chỉ vì chút nông nổi, mà con làm cho mọi kế hoạch mà ông ấy gây dựng cứ thế thành công cốc.



Nếu đổi lại là mẹ, mẹ cũng sẽ tức giận.




- Nhưng con chỉ muốn loại bỏ Đoạn Thanh Vy.



- Vì như thế nên ba con mới dễ dàng tha thứ cho con.



Con nghĩ coi, nếu mọi chuyện không phải như thế, con có thể dễ dàng mà ba con bỏ qua cho con được sao?

Từ Thúy Lan vỗ vỗ nhẹ lên đùi cô ả.



Rất thâm tình nói.



- Nghe mẹ, ba con không bao giờ có thể giận con lâu được.



Con nghĩ ngơi đi, chờ ngày mai ba nguôi giận, đến xin lỗi ba một tiếng.



Ả hơi cúi đầu.



Có lẽ do lời của Từ Thúy Lan nhẹ nhàng nhưng thấm thía, ả biết mình sai ở đâu.



Mà nói trắng ra, trước nay chỉ có mình Từ Thúy Lan có thể khuyên được ả mà thôi..



- Con biết rồi, mẹ cũng về nghỉ đi.



Phía bên này, chiếc xe của Trình Nhất Nam từ từ lăn bánh vào một căn biệt thự rộng lớn.



Trời đã tối nên cô cũng không có quan sát được cảnh vật bên ngoài khu biệt thự nhiều.



Chỉ biết khi vào bên trong phòng khách, cô thật sự thích cách bài trí của căn phòng này.



Nhìn qua thì có vẻ đồ vật đều theo phong cách tối giản, nhưng kỳ thực giá cả lại trên trời.



Hai nữa khi đặt cạnh nhau vào trong một bối cảnh, lại vô tình làm cho chúng nổi bật.



Nói tóm lại, đẹp nhưng không rườm rà, đơn giản nhưng vẫn toát lên được vẻ sang trọng.




Nhiều đồ vật trang trí, nhưng vẫn giữ được sự rộng rãi và tổng quan không rối mắt.



Và quan trọng hơn nữa, đây không phải nhà chính Trình gia.



Cô bột miệng hỏi.





- Đây không phải nhà chính Trình gia à anh? Em không thấy bác trai bác gái?

Anh bước đến gần cô, từ phía sau ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô, nói nhỏ, nhưng giọng vẫn đầy ý trêu chọc.



- Sao vậy? Muốn làm con dâu Trình gia hay sao mà nóng lòng gặp mặt ba mẹ chồng đến vậy?

Cô thuận theo tư thế, thúc nhẹ vào bụng anh.



- Anh thật là, chỉ biết trêu em.



Cô nhìn quanh một lượt, căn biệt thự rộng lớn nhưng hình như chẳng thấy ai.



Nếu như trong nhà anh có nuôi giúp việc, khi anh trở về không phải nên giúp anh dọn cơm, hay cắt đồ đi làm hay sao? Cô đem những tò mò của mình hỏi anh.



- Cả căn biệt thự này chỉ có mình anh thôi sao?

- Em nói đúng, mà cũng không đúng.



- Sao lại vậy?

- Anh không thích quá đông người khi anh trở về nhà, nên trong nhà hầu như chỉ có mình thím Trương là ở cố định, giờ này chắc thím đã dọn xong và đi nghỉ.



Nếu bình thường không có chuyện gì cần gấp, anh không gọi, thì thím cũng sẽ không làm phiền anh.



- Cả căn biệt thự lớn như vậy, có một mình thím thì làm sao lo hết việc trong nhà được.



- Không phải vậy, mọi việc đã có người giúp việc theo giờ làm rồi.



Buổi sáng họ sẽ đến để dọn dẹp và làm mọi chuyện, sau đó sẽ rời đi vào buổi tối trước khi anh về.



- Ồ, em hiểu rồi.



- Nhưng mà nay sắp tới sẽ không như thế nữa.



Bây giờ đã có em, anh sẽ tìm người làm cố định để lo cho em hàng ngày.



- Không cần đâu, em có thể tự làm mọi việc mà.



- Em không cần nhưng anh cần.



Anh muốn giành cho em những điều tốt nhất, chứ không phải để em phải lo toan bất cứ điều gì.



Cô kéo hai bàn tay anh đang ôm chặt lấy eo mình ra, nghiêm túc nhìn anh nói.



- Thật sự, em có thể tự lo cho mình được, anh không cần phía thay đổi ý thói quen sinh hoạt vì em đâu.



Anh nhìn cô, nghiêm mặt nói.



- Mọi chuyện anh có thể hòa hoãn với em, nhưng chuyện này thì không được.



Nghe anh, cứ sẽ anh sắp xếp.





Anh chị muốn em mãi là công chúa kiêu kỳ trong thế giới của riêng mình mà thôi.



Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh.



Cả khuôn mặt vùi vào khuôn ngực săn chắc của người đàn ông.



Điều này lại làm cho cô có chút ngượng ngùng bà muốn từ chối.



Chỉ có điều, anh là đang không cho cô cơ hội từ chối mà thôi.



Cô lý nhí giọng nói.



- Cảm ơn anh.



- Không cần cảm ơn, anh mới là người phải cảm ơn vì em đã cho anh một cơ hội được ở bên cạnh em.



Nói đoạn, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô vào bàn ăn ấn cô ngồi xuống

- Chúng ta ăn cơm thôi, bụng anh biểu tình rồi.



Cô nhìn bàn ăn bày ra bao nhiêu là món.



Kiểu này thật sự ăn không hết, sẽ rất là lãng phí đồ ăn và công sức mọi người chuẩn bị.



Cô hỏi anh

- Sao chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, chẳng lẽ ngày bình thường có mình anh mà cũng chuẩn bị nhiều vậy sao?

Anh rất sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc của cô.



Anh xoa nhẹ đầu cô nói.



- không phải, nếu như có mình anh, không mấy khi mọi người chuẩn bị cơm ở nhà.



Nhưng hôm nay anh đã gọi điện báo trước cho thím Trương về việc em dọn đến đây ở, và anh sẽ ăn cơm cùng em.



Chắc có lẽ thế nên thím chuẩn bị hơi nhiều.



Nhưng không sao, cứ từ từ ăn vậy..