Ôn Ninh bị áp vào cửa sổ, hơi ấm của bên môi chậm rãi di chuyển đến chính giữa, khẽ mổ một cái, giống như đang thăm dò.
Nàng mấp máy môi, bị khống chế chỉ có thể chịu đựng.
"Ưm--"
Cố Trì Khê thừa cơ thâm nhập.
Hô hấp đan vào nhau như sợi tơ, cường thế mà ôn nhu, hai người trôi nổi lên xuống trong vòng xoáy.
Cảnh tượng này rất giống một ngày trong mơ, Cố Trì Khê ôm nàng, hôn nàng, nói thích nàng, trái tim thiếu nữ run lên vì sung sướng, mặt đỏ bừng.
Nhưng cảnh tượng vừa chuyển, nàng đang đứng trong sân hoang vắng, nhìn ngôi nhà trống rỗng, đôi mắt đầy mờ mịt.
Vào cuối tuần sau sinh nhật lần thứ hai mươi của nàng, cũng là cuối tuần sau khi Ôn Ninh thổ lộ tình cảm với Cố Trì Khê, nàng đứng ở cổng trường chờ Cố Trì Khê tới đón như thường lệ, hai người cùng nhau về nhà.
Chờ hồi lâu cũng không thấy chiếc xe quen thuộc tới.
Nàng gọi điện nhưng không liên lạc được, nàng kiểm tra QQ nhưng không có tin nhắn, còn cho rằng đối phương có việc không đến được nên trở về một mình.
Cổng sân N101 mở ra.
Hành lang dài bằng gỗ mọc đầy hoa tử đằng, nhưng trong sân lại ảm đạm, ban ngày đóng cửa sổ, kéo rèm kín mít không cho ánh sáng lọt vào.
Ôn Ninh gõ cửa rất lâu, gọi tỷ tỷ hết lần này đến lần khác nhưng không ai trả lời.
Mãi cho đến khi người hầu trong nhà mua rau trở về, đi ngang qua N101, nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy nàng, liền nói cho nàng biết mấy ngày trước nhà hàng xóm đã chuyển đi.
Việc chuyển nhà diễn ra vội vàng, đã rời đi từ sáng sớm mà không mang theo bất kỳ món đồ đạc lớn nào.
Khi đó không biết, từ đây từ biệt chính là bảy năm.
Nàng đã thử vô số phương pháp nhưng không thể liên lạc được với Cố Trì khê, gần như lật tung cả thành phố.
Chỉ có thân ảnh lẻ loi của nàng trong khoảng sân lạnh lẽo cùng cô tịch.
Ôn Ninh bỗng nhiên thanh tỉnh, đẩy Cố Trì Khê ra, lùi lại một bước.
"Ninh Ninh?"
Ánh mắt Cố Trì Khê có chút mất mát, "Làm sao vậy?"
Ôn Ninh thấp giọng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, rũ mắt không nhìn cô, một lúc lâu sau mới xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vừa rồi chị còn chưa trả lời chị định làm gì."
Hoãn thần, Cố Trì Khê sửng sốt một chút, trong đôi mắt đen lộ ra lạnh lẽo, "Có camera giám sát, sự việc rất dễ giải quyết, chỉ cần làm thủ tục pháp lý bình thường là được.
Hơn nữa..." Cô dừng một chút, đột nhiên bật cười, "Đây là thời điểm tốt để tận dụng xu hướng làm quảng cáo miễn phí."
Nói xong, cô đi đến bên cạnh Ôn Ninh, nắm lấy tay nàng.
Ôn Ninh theo bản năng giãy giụa, rút ​​tay về, giống như không có việc gì nói: “Chậc, tôi còn tưởng Cố tổng định búng tay khiến ông ta biến mất khỏi trái đất giống như tổng tài bá đạo trên TV.”
“Em cho rằng tôi là Thanos sao.” Cố Trì Khê không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ lên trán nàng.
Máu trên đó đã đóng vảy, giống như vết sẹo màu nâu đỏ, nằm ở nơi đó.
Cô dừng lại đầu ngón tay, cẩn thận sờ vào.
Ôn Ninh nhịn không được gạt tay cô ra, cúi đầu nhìn mũi giày, thấp giọng lẩm bẩm: “Dù sao chuyện này tôi giao cho chị, tôi mặc kệ, vốn dĩ không phải là trách nhiệm của tôi, cho nên đừng có nghĩ đến chuyện ấn đầu tôi nhận sai."
Lần trước Cố Trì Khê không được phép can thiệp là vì có cảnh sát xử lý, nhưng lần này nhân gia trả đũa, khi dễ ra mặt, đẩy cả công ty vào hố, nàng cũng không thể nhịn nữa.
Nàng phát hiện, có người chống lưng cho mình kỳ thực cũng khá tốt.
Hôm nay, lời nói của Lưu quản lý như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim nàng, vốn tưởng rằng chỉ có lãnh đạo bộ phận cabin mới làm như vậy, không nghĩ tới tất cả quạ đen trên đời đều giống nhau.
Nàng thậm chí còn nghĩ nếu Cố Trì Khê không tiếp quản công ty, không nắm quyền, có lẽ nàng đã bị ấn đầu nhận sai.
Nhưng người kia không hoàn toàn vì nàng.
Ở vị trí cao, ưu tiên cho tình hình chung là điều đương nhiên, nàng hiểu tất cả những điều này.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát, sống mũi có chút chua xót, không biết là tư vị gì.
Giữa hai người quá khó xử.
Tưởng như rất gần kỳ thực lại rất xa, tưởng như rất xa nhưng kỳ thực lại rất gần.
"Ừm, còn có tôi," Cố Trì Khê ôn nhu nhìn nàng, vuốt tóc cho nàng, "Mấy ngày nay em có thể làm việc nghỉ ngơi như bình thường, chờ mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta cùng nhau đi du lịch."
"Không đi."
"Sao thế?"
Ôn Ninh mím môi không nói gì.
Cố Trì Khê đưa tay muốn véo mặt nàng, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói: "Chờ tôi tìm bác sĩ quen biết, giám định thương tật cho em."
"Làm gì? Tôi tốt lên tám phần rồi." Ôn Ninh khó hiểu.
Cố Trì Khê chỉ cười.
Chiều cùng ngày, Weibo chính thức của công ty đăng Weibo phản hồi, kèm theo video giám sát.
Đoạn video giám sát đã khôi phục hoàn toàn vụ việc, cảnh sát sân bay đã công khai xác nhận nam nhân đánh người đã bị tạm giữ.
Bằng chứng rõ ràng cùng tình thế lập tức bị đảo ngược.
Những người lên án Hoàn Á và cơ trưởng giống như biến mất, lần lượt có người quay sang giúp sức.
Hướng gió thay đổi nhanh đến nỗi toàn bộ nước bẩn bị hất ngược trở lại.
Công ty tiếp tục khởi kiện nam nhân đánh người với lý do tung tin đồn thất thiệt, xâm phạm danh dự, cố ý gây thương tích, yêu cầu bồi thường thiệt hại dưới nhiều hình thức, đồng thời dùng vụ việc này để tán dương hành vi dũng cảm của cơ trưởng có liên quan và đưa ra tuyên truyền miễn phí.
Lúc này, kết quả điều tra về sự cố của đài được đưa ra, ngày đó là một kiểm soát viên thực tập sinh làm nhiệm vụ, sau trận mưa lớn, nhiều chuyến bay đã bị mắc kẹt.
Sau khi sự việc xảy ra chỉ bị xử lý theo quy định của Cục Quản lý bay, bị trừ một số tiền theo quy trình.
Cố Trì Khê rèn sắt khi còn nóng, dùng tài khoản chính thức của mình để đăng thông báo trên mạng nội bộ của công ty, kiên quyết bảo vệ nhân viên của mình và nhận được rất nhiều sự ủng hộ.
Đồng thời, cô còn dùng việc xử lý sự cố sai vụ như một cái cớ để cách chức Lưu quản lý của bộ phận bay và một số khối u ác tính trong bộ phận cabin.
Cô kiểm tra lý lịch của nam nhân đánh người, hắn chỉ là một tầng lớp lao động bình thường, chỉ riêng số tiền bồi thường khổng lồ đã đủ thống khổ, cho nên cô tạm thời từ bỏ việc dùng thủ đoạn cá nhân để quan sát biến động.
Phải mất hơn ba ngày sự việc mới được giải quyết dứt điểm.
Tối thứ sáu, Cố Trì Khê trở lại Vịnh Thiên.
Trong sân hoa hồng khô héo, cánh hoa khô rơi xuống đất, gió thổi qua mang theo mùi cỏ xanh.
Mở cửa ra, lầu một trống không, trong phòng yên tĩnh, cô nhìn thấy giày của Ôn Ninh ở cửa, ngẩng đầu nhìn lầu hai, do dự một chút rồi đi lên.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Cố Trì Khê đưa tay gõ cửa, khẽ gọi: "Ninh Ninh—"
Không có ai trả lời.
Cô thận trọng đẩy cửa bước vào, trong phòng không có ai, trong không khí thoang thoảng hương thơm ấm áp, Ôn Ninh đang ngồi trên xích đu ngoài ban công, đeo tai nghe, trong tay ôm một chiếc hộp nhỏ, đang xem thứ bên trong.
Khóe mắt lướt qua một bóng đen, Ôn Ninh đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tươi cười của Cố Trì Khê, nàng sửng sốt, vội vàng che hộp lại.
"Về sớm vậy?"
"Ừm."
Cố Trì Khê chú ý tới vẻ mặt hoảng loạn của nàng, vô ý liếc nhìn cái hộp, không nói một lời ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn đối diện.
“Tôi đã biết chuyện trên mạng rồi.” Ôn Ninh tháo tai nghe, thu hồi hai chân dài đang vắt trên bàn, vừa nói vừa đặt chiếc hộp xuống đất.
Lúc nàng cúi người, một bên cổ áo rũ xuống, mặt dây chuyền treo lơ lửng trên không, nàng không mặc nội y, lộ rõ ​​hai vòng cung, mơ hồ có thể nhìn thấy viên màu hồng phấn.
Ánh mắt Cố Trì Khê tối sầm lại, trong đầu lóe lên một ý niệm, nghĩ tới buổi tối hai người gặp lại.
Điên cuồng, phóng túng.
Cô lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
Ôn Ninh thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn Cố Trì Khê, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
"Sao?"
"Tôi nói, cảm ơn chị."
"Cảm ơn cái gì?"
Ôn Ninh mím môi, rũ mắt xuống, do dự một hồi mới nói: "Cảm ơn Cố tổng nguyện ý bảo vệ nhân viên tuyến đầu chúng tôi."
Nàng ở nhà ăn mặc rất giản dị, áo thun quần đùi, không trang điểm, da thịt lộ ra tuổi trẻ dưới ánh sáng tự nhiên, hàng mi dài như cánh ve sầu, trong mắt giống như có gợn sóng trong veo, nhìn kiều mị cùng lãnh diễm.
Cố Trì Khê hơi sững sờ, ánh mắt mờ mịt, "Ninh Ninh, em không phải nhân viên của tôi."
“A?” Ôn Ninh kinh ngạc, “Không phải nhân viên thì là cái gì?”
"Vợ hợp pháp."
"Ò."
Ôn Ninh cúi mặt không nói gì nữa.
Tiếng ve kêu ngoài sân càng lúc càng to, xé tan bầu không khí ngột ngạt.
Nàng đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi đi vệ sinh."
Chiếc xích đu do động tác của nàng đứng dậy mà khẽ đung đưa, lắc qua lắc lại, phát ra tiếng kẽo kẹt, Ôn Ninh đi ra ngoài đóng cửa lại, Cố Trì Khê quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào chiếc hộp nhỏ, ngo ngoe rục rịch.
Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí, cô liền duỗi tay ra.
Trong hộp có rất nhiều ảnh cũ, lớn nhỏ, đều là của hai cô gái trẻ, một là Ôn Ninh, một là cô.
Từ mười đến hai mươi tuổi.
Đáng tiếc là bức ảnh không hoàn mỹ.
Trong mỗi bức ảnh, cô đứng bên cạnh Ôn Ninh, khuôn mặt của cô đều bị cắt hết, chỉ để lại một cái lỗ..