Người ta nói rằng từ giàu về nghèo rất khó, Ôn Ninh từ nhỏ đã quen với quần áo sang trọng và đồ ăn ngon, nhưng trong một đêm nàng đã phải chịu biến hóa long trời lở đất, cho dù cuộc sống của nàng có khiêm tốn đến đâu, nàng cũng có thể nếm trải tư vị thê lương cùng đau khổ nhất.
Năm kia nàng còn lạc quan cho rằng có thể từ từ trả nợ, nhưng năm ngoái công ty thay đổi, nàng phải nơm nớp lo sợ, cho tới bây giờ nhà tiểu cô xảy ra chuyện, cuối cùng nàng cũng có một loại cảm giác hít thở không thông.
Nàng giống như một chiếc lò xo không ngừng bị kéo căng theo năm tháng, cho đến khi được kéo thẳng ra thì sẽ luôn có một ngày bị đứt gãy.
Ngôi nhà này đã chứng kiến ​​sự trưởng thành của Ôn Ninh, ghi lại toàn bộ quãng thời gian từ khi nàng sinh ra cho đến nay, nhìn thấy căn nhà giống như nhìn thấy ký ức, nhìn thấy những con người và sự vật đó.
Đối với nàng, nhà không phải là một nơi ở đơn thuần, mà là một sợi dây vô hình kéo con diều cô đơn như nàng, chỉ cần sợi dây không đứt thì sẽ vĩnh viễn còn nhà.
Nàng không muốn bán nhà trừ khi nàng phải làm như vậy.
Đêm đó Ôn Ninh nghĩ lại, cảm thấy mình không thể mở miệng với ai, một nửa là vì cuộc sống của người khác khó khăn, nửa còn lại là do bản thân cố chấp.
Con người bị đẩy đến giới hạn, bất kỳ hành động điên rồ nào cũng có thể làm.
Mà chuyện điên rồ của nàng là bán nhà.
Bán xong, nàng trả phí phẫu thuật, số tiền còn lại mặc dù không thể trả hết nợ, nhưng ít nhất cũng có thể cho nàng vài ngụm thở.
Trước khi liên hệ với người môi giới, Ôn Ninh đã ôm đống giấy tờ khóc cả đêm.
Nàng không chỉ hy vọng ngôi nhà sẽ sớm được bán, mà còn hy vọng đừng ai quan tâm đến nó, làm cho chính mình hết hy vọng, những ngày qua nàng đã trải qua nhiều lần dằn vặt, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Lúc này Cố Trì Khê xuất hiện.
Chính là bàn tay đã đưa tới khi nàng đang chết đuối.
Lúc đầu, nàng còn hoài nghi Cố Trì Khê đang tìm lý do, quanh co lòng vòng muốn cho nàng tiền, hai người đều hiểu biết lẫn nhau, trước kia Cố Trì Khê đã từng có những hành vi tương tự.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lại phủ nhận, cho rằng mình đang tự mình đa tình.
Cách đây không lâu, nàng đã chứng kiến ​​​​Cố Trì Khê vì mẹ mà đôi mắt đỏ hoe, trong lòng nàng cảm thấy có chút chua xót cùng bất đắc dĩ không nói nên lời.
Sau khi về nhà, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ban đêm còn mất ngủ.
Nếu nàng không nhìn thấy cảnh đó, có lẽ hôm nay nàng đã không tin những lời của Cố Trì Khê.
Những giọt nước mắt ấy như đang rót vào tim nàng, người tỷ tỷ vô cùng cường đại cùng vạn năng trong ký ức của nàng hóa ra cũng có một mặt yếu ớt.
Yếu ớt mà kẻ mạnh ít bộc lộ lại càng làm người thương tiếc.
Chỉ là lĩnh chứng, không phải là "kết hôn" thực sự.
Ôn Ninh tự trấn an chính mình như vậy, ít nhất đối phương là Cố Trì Khê, mà không phải là người lung tung rối loạn nào khác, như vậy nàng sẽ dứt khoát không suy xét.
Hơn nữa, cám dỗ của 3000 vạn quá lớn...!
Nhiều tiền như vậy, mua nàng một năm, thậm chí nàng còn hoài nghi không biết đầu óc Cố Trì Khê có vấn đề gì không.
Nàng thường thấy trên mạng có người, nếu cho ngươi đủ tiền, ngươi có nguyện ý làm điều gì đột phá hay không? Nhiều người chọn "không", nhưng đó chỉ là vì họ chưa bao giờ thực sự gặp phải một loại lựa chọn như vậy, tiền không thực sự là tất cả nhưng tất cả lại mua bằng tiền.
Hôn nhân có thể giao dịch, có thể liên kết với lợi ích.
Ôn Ninh lại thuyết phục chính mình.
Lấy tiền để giúp đỡ, bảo vệ ngôi nhà.
Một khi ý nghĩ bị dao động, nó giống như mất cân bằng, tốc độ nghiêng ngả sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Ôn Ninh suy nghĩ một ngày một đêm.
Nàng xóa tin rao bán căn nhà, lúc đó lòng nhẹ hẳn đi, nghĩ đến đường lui rộng thênh thang sau lưng, nàng có cảm giác an toàn chưa từng có.
Ôn Ninh sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, lau chùi từ trong ra ngoài, bình thường lau hai tầng xong là mệt lả, nhưng bây giờ lại như bị bơm máu gà, càng động càng hăng.
Đầu tiên là niềm vui sống sót sau thảm họa, sau đó là phiền muộn sau sự lựa chọn, hai cảm giác đan xen trong lòng nàng.
Nàng gọi điện cho Cố Trì Khê, trước khi bấm số, nàng đã nhiều lần sắp xếp từ ngữ, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nhưng cái nào cũng không hài lòng, giằng co hồi lâu nàng mới mở WeChat gửi tin nhắn cho người kia.
[Chị đang ở đâu?]
Gửi xong, nàng đặt điện thoại sang một bên, không nghĩ Cố Trì Khê bận rộn sẽ trả lời ngay.
Sau đó, màn hình sáng lên.
Cố Trì Khê: [Công ty]
Hai chữ lãnh đạm.
Ôn Ninh cũng không khách khí: [Đang làm gì]
Cố Trì Khê: [Đang họp]
"..."
Ôn Ninh nhìn chằm chằm màn hình, mi mắt khẽ run, hít sâu một hơi, nhét điện thoại vào túi, thay quần áo, lôi sổ tài khoản và chứng minh thư đặt ở cùng nhau.
Nửa giờ sau, Ôn Ninh đến công ty.
Có mấy phòng họp, nàng không biết Cố Trì Khê họp ở đâu nên trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất.
Tiểu trợ lý ở khu tiếp tân cũng đã quen thuộc với nàng, nhìn thấy nàng liền cười nói: "Ôn cơ trưởng, chị tìm Cố tổng sao? Ngài ấy đang họp dưới lầu, chị ngồi chờ một chút."
"Được."
Ôn Ninh gật đầu, bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha.
Tiểu trợ lý rót cho nàng một cốc nước.
Nàng nhẹ giọng cảm ơn, cầm lên nhấp một ngụm, hơi ngả người ra sau, một tay nắm chặt chiếc ba lô nhỏ, mắt không ngừng nhìn về phía cửa cảm ứng tự động.
Thời gian chờ đợi càng lâu, Ôn Ninh dần cảm thấy khẩn trương không thể ngồi yên.
Cuộc họp sao có thể lâu như vậy?
Nàng đứng dậy, đi đến trước đài hỏi: "Cô có biết Cố tổng họp ở phòng nào không?"
"...Hẳn là số ba." Cô gái không xác định nói.
Cô ấy còn chưa nói xong, Ôn Ninh đã sải chân dài bước đi, biến mất ở ngoài cửa cảm biến như một cơn gió.
Phòng họp số 3 được làm bằng thủy tinh trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, Ôn Ninh lặng lẽ đi tới, nấp sau một chiếc bình phong thật lớn, lặng lẽ nhìn xung quanh...!
Người nọ ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lạnh lùng, hai chân dài bắt chéo, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút, đầu bút đang gõ gõ vào tập tài liệu trước mặt, gõ gõ gõ liên hồi.
Áo sơ mi cộc tay lụa màu xanh lá cây, cổ tròn, vừa phải để lộ nửa xương quai xanh, phía dưới là quần ống suông màu đen, cổ chân mảnh, giày cao gót phần trên mũi nhọn là họa tiết da rắn.
Cô nghiêng mặt, mái tóc đen hơi óng ánh, da thịt trắng nõn lạnh lẽo như ngọc chạm trổ, lông mày và ánh mắt nhàn nhạt không chút độ ấm.
Không biết là ai nói cái gì, cô khẽ nhíu mày, đầu bút trong tay đột nhiên dừng lại.
Ôn Ninh nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ mọng của cô chậm rãi đóng mở.
Người trong phòng không dám thở mạnh, khẽ cúi đầu, sau đó mi tâm cô lại giãn ra, tư thế ngồi không thay đổi, trong đôi mắt đen láy băng lãnh hòa tan.
Có lẽ là khẩn trương nhìn trộm, Ôn Ninh không biết tại sao tim đập càng lúc càng nhanh.
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Cố Trì Khê...!
Một lúc sau, những người bên trong lần lượt đứng dậy, Ôn Ninh hoàn hồn, vội trốn vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh, lắng nghe bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, đặc biệt là tiếng giày cao gót.
Đếm xong thời gian, nàng đi ra ngoài, nhìn thấy thang máy dừng ở tầng cao nhất, đưa tay ấn vào, lại đi lên.
Đi dọc hành lang, chỉ có một mình thư ký Cao ngồi ở bàn làm việc, làm như không nhìn thấy Ôn Ninh, thậm chí cũng không ngăn cản, giống như đã quen với việc này.
Ôn Ninh đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng, Cố Trì Khê đang dựa vào trên chiếc ghế da lớn, vừa ngước mắt lên, vẻ không vui giữa hai lông mày hoàn toàn biến mất, thần sắc dịu lại: "Ninh Ninh, Tiểu Trịnh nói em tìm tôi?"
Ôn Ninh yên lặng nhìn cô, mím môi đi tới, lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu của mình ra, đặt lên bàn.
"Đi cục dân chính.".