Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 77




Là một con tang thi mang trong lòng tình yêu và hòa bình, một con tang thi biết truy tinh, một con tang thi với mộng tưởng xã hội chủ nghĩa, Thịnh Kiều quyết định… mặc kệ nhắc nhở của hệ thống.

Giả bộ không biết bản thân là tang thi! Chấm hết!

Nhiệm vụ cần làm thế nào thì làm thế đấy. Cốt truyện cần đi đến đâu thì đi đến đấy. Chỉ cần tới thời khắc cuối cùng, bảo hộ Hoắc Hi sống sót, vậy là nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

Chỉ cần tang thi cũng biết yêu, trái đất liền trở nên tốt đẹp nha~

Cái người đứng bên xe hơi kia, giống như có hứng thú với người sống, ném trái tim trong tay đi, lắc lư đi tới chỗ hai người.

Tuy biết đây là giả, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn khiến họ sợ hãi, hơn nữa hóa trang cũng quá giống đi, nhìn thấy liền muốn gặp ác mộng.

Hoắc Hi chộp lấy tay cô, quay đầu chạy.

Mới chạy chưa tới chục mét, bên đường lại lao ra một đám tang thi quần áo tả tơi, cứng đờ vặn vẹo thân người, từ bốn phương tám hướng vây lấy họ.

Tổ tiết mục trời đánh thánh đâm!!!

Đồng hồ điện tử hiển thị giá trị sinh mệnh đang đeo trên tay phát ra những tiếng tích~ tích~ cảnh báo, nhắc nhở bọn họ tang thi sẽ nghiêm trọng uy hiếp tới tánh mạng.

Hai người không còn đường trốn.

Cảnh tượng rất chân thật, giống như bọn họ thật sự bị tang thi dồn vào bước đường cùng. Cảm giác vô lực và sợ hãi, Thịnh Kiều lại hận không thể lập tức đẩy nhanh tiến độ dị biến lên 100%, như vậy cô có thể giết phá vòng vây, bảo hộ cho anh.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Sau lưng họ là một cửa hàng tiện lợi, chạy không thoát, chỉ có thể trốn. Hoắc Hi kéo tay cô chạy vào trong, khóa cửa lại, kéo một cái tủ chắn lên.

Bên ngoài cửa kính, các tang thi càng lúc càng đông, vây quanh cửa hàng tiện lợi, còn dùng tay đấm lên mặt kính, còn dùng sức tông cửa. Diễn xuất cực kỳ chân thật.

Mấy người bình tĩnh chút được không a~ Cái này chỉ là chương trình tống nghệ, không phải đang quay phim Xác Sống a~

Nếu là mấy kỳ quay hình trước, gặp phải tình huống ép người vào đường cùng thế này, Thịnh Kiều đã sớm dùng cách đối nghịch với tổ tiết mục để chuồn qua lối tắt mà thoát thân. Nhưng hiện giờ có Hoắc Hi ở đây, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt lên người anh, còn muốn bảo hộ anh, còn muốn làm hết cốt truyện, còn muốn chiến thắng, cho nên thần lực bug đều bị phong ấn rồi.

Hoắc Hi bất ngờ lên tiếng.

“Em muốn ăn khoai tây chiên không?”

“???”

Tổ tiết mục dàn dựng cảnh trí luôn rất dụng tâm. Bọn họ đang ở cửa hàng tiện lợi, khắp nơi đều có đồ ăn vặt, nhìn ngày tháng sản xuất, còn chưa hết hạn.

Thịnh Kiều nhỏ giọng trả lời.

“Vậy em cũng ăn một bịch.”

“Mùi nào?”

“Mùi dưa chuột. Hoặc là mùi nguyên chất cũng được.”

Hoắc Hi mở tủ lựa lựa một hồi, cầm ra hai bịch khoai tây chiên.

Sau đó diễn viên quần chúng trong vai tang thi ở bên ngoài cửa kính liền nhìn thấy hai người bên trong bắt đầu ăn khoai tây chiên.

Tang Thi: “???”

Xin hỏi hai người bây giờ là có ý gì? Khinh thường tang thi chúng tôi hả? Có thể đối xử nghiêm túc một chút với sự kính nghiệp trong diễn xuất của chúng tôi không?

Thịnh Kiều một bên ăn một bên nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.

“Hoắc Hi, chúng ta ăn khoai chiên, thực tế là muốn mê hoặc bọn họ đúng không?”

“Chúng ta ăn khoai chiên là ăn khoai chiên thôi. Bởi vì anh còn chưa ăn cơm chiều.”

“Hả???”

Cô vội vàng chạy tới tủ kính, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lấy thêm một ít thức ăn vặt, còn cầm thêm vài hộp sữa.

“Vậy anh ăn nhiều một chút. Ăn no rồi chúng ta mới nghĩ cách. Không vội.”

Tang thi ở bên ngoài: “???”

Tổ đạo diễn: “???”

Tổng đạo diễn: “Cho bọn họ một ít động thái!!!!”

Tang Thi bắt đầu tông cửa mạnh hơn, mỗi lần tông thì tủ kính chắn cửa lại bang~ bang~ lung lay. Thịnh Kiều chạy tới, liều mạng đưa lưng chống kệ hàng, cắn răng nói.

“Hoắc Hi… anh ăn từ từ thôi, không vội!”

Sợ đập mạnh sẽ vỡ kính làm bị thương khách quý, tổ tiết mục cũng không dám chơi lớn, chỉ ra lệnh tang thi vẫn phải tiếp tục chắn ở cửa.

Hoắc Hi uống xong hai hộp sữa bò, quẹt miệng đứng lên, đi tới góc tường, gạt mấy sạp hàng qua một bên, lộ ra bộ phận phòng cháy chữa cháy.

Hoắc Hi tháo từng vòng của vòi cuộn, kéo gần đến cửa, nói với Thịnh Kiều.

“Em qua bên kia cầm bình chữa cháy.”

Thịnh Kiều lon ton chạy đi lấy.

Thử một lần phát hiện dụng cụ đều có thể sử dụng bình thường, Hoắc Hi đem vòi rồng nhắm ngay cửa, dặn dò.

“Chờ lúc bọn họ phá cửa đi vào, em liền mở công tắc, vòi rồng có sức nước rất mạnh, bọn họ nhất định cản không nổi. Chờ thông được một lối đi, em chạy ngay ra ngoài, nếu gặp tang thi thì em dùng bình chữa cháy mà phun vào họ.”

Thịnh Kiều sốt ruột hỏi.

“Vậy còn anh?”

Hoắc Hi cúi đầu nhìn cô cười một cái.

“Anh chạy nhanh hơn, sẽ đuổi kịp em.”

Cô gật đầu, ôm chặt bình chữa cháy.

Tổ đạo diễn: “…”

Tang thi bên ngoài đột nhiên không muốn tông cửa nữa.

Chính vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên có tiếng hô.

“Huynh đệ, huynh tới cứu đệ đây!!!”

Thịnh Kiều: “???”

Hoắc Hi: “…”

Xuyên qua tấm kính, ở bên kia đường, bọn họ nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu đang cầm hai cây đuốc, giống như vận động viên thế vận hội, xông xông chạy tới.

Trong phòng phóng nước, ngoài phòng phóng lửa, tang thi thật là tuyệt vọng nha~

Tổ đạo diễn bất lực nói.

“Dọa dọa một chút rồi rút đi.”

Thế là các tang thi làm bộ làm tịch giương nanh múa vuốt sau đó từ từ rời đi.

Hoắc Hi kéo tủ qua một bên, mở cửa. Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu cũng tắt đuốc, nói cần tiết kiệm mồi lửa.

Thịnh Kiều hỏi.

“Hai người làm sao lại tới đây?”

Kỷ Gia Hữu trả lời.

“Bọn em trốn trong tòa nhà mé bên kia kìa, thấy hai người bị tang thi dồn vào bước đường cùng, may mà trong nhà có cây đuốc, Tuyển Ý ca ca lại có mang theo bật lửa.”

Thẩm Tuyển Ý tắt đuốc xong, cắm vào balo, giống như đang cắm que cời, đắc ý nói.

“Huynh đệ, thấy huynh ngầu không? Gặp mặt là duyên phận, nếu không chúng ta kết đồng minh đi.”

Thịnh Kiều ghét bỏ trả lời.

“Không thèm. Vô duyên.”

“Huynh đệ, đệ đã quên chúng ta từng nắm tay nhau trải qua…”

Thịnh Kiều lập tức quay đầu bỏ đi.

Hoắc Hi chầm rì rì đi theo cô, trước khi đi còn phất tay từ biệt một cái.

Thẩm Tuyển Ý quay đầu nói với Kỷ Gia Hữu.

“Huynh đệ thay đổi rồi. Đệ ấy lúc trước không như vậy. Hiện tại đối với anh thực là lạnh lùng.”

“Chị ấy không hề thay đổi. Chị ấy trước nay đều luôn lạnh lùng với anh.”

Thẩm Tuyển Ý… haiz~

Thịnh Kiều lạnh lùng bước đi, nhớ tới cái gì quay đầu nhìn Hoắc Hi, ánh mắt đang lạnh lùng chợt trở nên nhu hòa, ôm bình chữa cháy mà quan tâm hỏi.

“Hoắc Hi, anh ăn no chưa?”

Hoắc Hi gật đầu.

“Nếu chưa no…” – cô sờ sờ, rút ra một bịch bánh quy – “… em còn có.”

Tổng đạo diễn: “Sao không soát người???”

Tổ đạo diễn: “Đã soát. Cái này là cô ấy lấy ở cửa hàng tiện lợi.”

Tổng đạo diễn: “Tình huống nào mà cô ta còn nhớ lụm đồ ăn vậy?”

Tổ đạo diễn: “… tình huống bug chăng? không bao giờ giống với suy đoán.”

Bọn họ quả thật không còn gì để nói nữa.

Hoắc Hi và Thịnh Kiều tiếp tục hướng tới tòa cao ốc. Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu thì đi phía sau. Mặc dù nói không kết minh, nhưng vẫn phải cam chịu tình trạng tổ đội cùng tiến.

Càng đi càng tối, tổ đạo diễn thiết lập cốt truyện diễn ra vào ban đêm, chủ yếu muốn lợi dụng hoàn cảnh để khống chế ánh sáng theo ý muốn. Trước mặt bọn họ là một công viên, ngay chính giữa có một suối phun nước, có điều nước phun rất yếu, có lẽ vì điện không đủ mạnh. Đi tới nhìn, bên dưới mặt nước, lóng lánh những đồng tiền ước nguyện.

Thẩm Tuyển Ý nói.

“Ở địa phương này lại xuất hiện suối ước nguyện… chuyện này không đơn giản!”

Mọi người nhìn hắn.

Thẩm Tuyển Ý móc trong túi ra một đồng xu, bùm~ một cái ném vào trong hồ, chấp hai tay, nhắm mắt khấn.

“Tôi ước một chiếc phi thuyền để thoát khỏi địa cầu!”

Ba người còn lại: “???”

Thẩm Tuyển Ý đợi nửa ngày, thở dài nói.

“Haiz… còn tưởng đây là phúc lợi của tổ đạo diễn chứ… biết ngay họ không có lòng tốt rồi.”

Tổ đạo diễn: “???”

“Tôi đi nhặt tiền về.”

Thẩm Tuyển Ý quả thật bước vào hồ, vớt đồng xu lên. Thịnh Kiều hận không thể một cước đá bay hắn vào hồ luôn.

Vớt nửa ngày, nhặt một đồng xu, lật tới lật lui, ném đi.

Đồng tiền ước nguyện rơi xuống đất, lăn lăn tới chân Thịnh Kiều. Cô cúi người nhặt lên, tùy ý nhìn một cái.

Đồng tiền ước nguyện này lớn gấp đôi tiền xu bình thường. Hai mặt có khắc hình. Cô híp mắt nhìn. Có vẻ là khắc hình người. Nhưng kích cỡ quá bé, ánh sáng lại không đủ, cô nhìn không rõ, thế là tùy ý cất vào túi áo.

Trong tai đinh~ một tiếng, âm thanh hệ thống lạnh băng.

“Người chơi dị biến, tiến độ 20%”

Thịnh Kiều rụt vai, giống như sợ người bên cạnh nghe được âm thanh trong tai.

Đột nhiên trước mắt tối sầm.

Đèn pha bốn phía đều tắt ngấm.

Đôi mắt có chút không thích ứng kịp với bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong bóng tối, truyền tới những tiếng sột soạt.