Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 72




Hoắc Hi buông tay, sau đó lấy di động ra.

Thịnh Kiều nhận lại cuốn sách ảnh, còn đang ngơ ngác, ngay sau đó di động của cô chấn động liên tục. Cô đột nhiên có một loại dự cảm không lành. Cô bay qua bàn, chộp lấy di động, mở ra nhìn, app theo dõi bắn tin nhắc nhở liên tục.

Cục cưng của bạn vừa đăng nhập weibo

Cục cưng của bạn vừa đăng nhập siêu thoại

Thịnh Kiều: “???”

Toàn bộ Hi Quang trong siêu thoại sôi trào dữ dội, mọi người suy đoán xem idol vào siêu thoại để làm gì? Phát ảnh selfie? Hay là đăng bài quảng cáo?

Sau đó, mọi người thấy idol tự bỏ phiếu (bảng xếp hạng).

Cập nhật sớm nhất tại.

Hả?????

Huhu… bảo bối, thực xin lỗi, là mama/bà xã nổ lực chưa đủ! Khiến con trai/ông xã phải tự đăng nhập bỏ phiếu! Tỷ muội, mấy người còn tính chôn đầu trong cổ mộ tới khi nào đây? Mấy người còn tính Phật hệ tới khi nào đây? Bảo bối tự bán nhan sắc đã vất vả lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn bảo bối phải tự tay làm số liệu luôn sao?

Thật ra chuyện này còn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất. Xếp hạng đóng góp tiếp ứng của fan vốn dựa theo số lượng bỏ phiếu mà tính. Năm phút sau, cái tên Hoắc Hi nhảy một phát lên hạng nhất bảng xếp hạng đóng góp của fandom luôn.

[Hoắc Hi tự bỏ phiếu cho mình] chiếm cứ top 1 hotsearch suốt nửa tiếng.

Mà đầu sỏ gây ra vụ ầm ĩ này, sau khi bỏ phiếu xong, bình tĩnh thoát mạng, nhìn người trước mặt, hỏi.

“Hiện tại anh có tư cách rồi chưa? Có cần anh đăng ký tham gia rút thăm luôn không?”

“Không không không không không… không cần! Cho anh… cho anh… đều cho anh!”

Thịnh Kiều nhét cuốn sách vào ngực Hoắc Hi.

Huhu… idol một khi ra tay tàn nhẫn liền không thèm để ý đến fan luôn.

Thịnh Kiều khóc thúc thít đi pha cà phê.

Di động của Thịnh Kiều nằm trên bàn trà đột nhiên ting~ một tiếng, tin nhắn nhảy ra. Sau đó, di động run lên không ngừng, có thể tưởng tượng được người bên kia đang nhắn tin với tâm tình rất kích động.

Hoắc Hi liếc mắt ngó.

Lương Tiểu Đường >> Em có một dự cảm mãnh liệt!!!

Lương Tiểu Đường >> Con trai em đăng nhập bỏ phiếu nhất định liên quan đến chị!!!

Lương Tiểu Đường >> AAAA cp của em hôm nay phát đường rồi!!!

Lương Tiểu Đường >> Mau nói em biết, có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không!!!

Lương Tiểu Đường >> Aaaaa không ngờ em nhìn thấu sự thật!!!

Hoắc Hi: “…”

Cpf? Thì ra tình hình cũng không tệ như mình đoán nhỉ?

Lương Tiểu Đường >> Thỉnh chính chủ không cần tự tay hủy đi cp của em!!!

Hửm? Người nào đó có ý định muốn hủy cp à?

Hoắc Hi thấp giọng cười một tiếng.

Thịnh Kiều pha cà phê mang ra, cầm lên di động, nhìn thấy một loạt tin nhắn, vội vàng thoát tài khoản, tắt âm thanh, liếc thấy người đối diện đang nhìn mình chăm chú, cô cười hắc hắc.

Hoắc Hi phối hợp cũng cười một cái.

“Em không trả lời tin nhắn sao?”

“Không… không cần.” – cô nhanh chóng lãng sang chuyện khác, lập tức lôi kịch bản ra – “Không phải anh muốn đối diễn sao? Tới, chúng ta đối diễn.”

Hoắc Hi nhìn kịch bản, quyết định tạm tha cho cô, nhẹ giọng hỏi.

“Em đọc đến đâu rồi?”

“Cảnh 57!”

Hoắc Hi khẽ híp mắt, nhẹ đến mức không ai phát hiện, cười một cái.

“Được, vậy diễn cảnh này.”

Thịnh Kiều khó xử nói.

“Nhưng mà… em còn chưa đọc hết.”

“Vừa diễn vừa đọc.”

Thịnh Kiều dạ một tiếng, hắng giọng, lui về sau 2 bước, giữ một khoảng cách nhỏ, cầm kịch bản xoắn xoắn, ấp úng nửa ngày mới mở miệng.

“Cái kia… em… em… anh… anh…”

“???”

“…”

Huhu… đối mặt với idol liền không cách nào tiến vào trạng thái để diễn a~

Hoắc Hi đứng lên khỏi sô pha, thẳng lưng. Anh lớn lên rất cao, đứng trước mặt liền có thể che khuất cả người cô. Hoắc Hi cúi đầu, môi mỏng bành ra, ánh mắt lẫn giọng nói đều cực kỳ lạnh lẽo.

“Cô vừa rồi… là từ xe của ai đi xuống?”

Thịnh Kiều bị Hoắc Hi thình lình nhập vai làm cho hoảng sợ, nuốt nước miếng một cái, cố gắng đuổi kịp tiết tấu của anh.

“Liên quan gì đến anh?”

Hoắc Hi đánh giá cô từ trên xuống dưới, châm chọc nói.

“Nhiếp đội, hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, là đi hẹn hò sao?”

Cô bị tiếng nói châm chọc của anh làm cho tức giận, cắn răng nói.

“Hứa Lục Sinh!!!”

Hoắc Hi trong một giây liền khôi phục bộ dáng không làm sao cả.

“Không phải nói án tử trong cục rất nhiều à? Nhiếp đội không đi phá án sao? Như thế nào? Cự tuyệt tôi, lại hẹn hò cùng nam nhân khác?”

“Tôi phải về, anh tránh ra!”

“Tránh ra? Nhiếp Khuynh, tôi ở đây đợi cô cả đêm. Cô lại đối xử với tôi như vậy. Có phải hơi quá đáng rồi không?”

“Hứa Lục Sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm gì.” – Hoắc Hi cười nhẹ một tiếng, bước tới 2 bước – “Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng à?”

Tiếp theo là gì nhỉ? Thịnh Kiều cúi đầu nhìn kịch bản. Không ngờ người trước mắt tiếp tục bước tới, cô theo bản năng lùi về sau cho đến lúc đụng phải vách tường.

Hoắc Hi cúi người.

Dựa vào gần như vậy, bốn phía đều là hương vị của anh. Bộ não của Thịnh Kiều giống như sung huyết, đến thở cũng không thở nổi. Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, cô rốt cuộc đọc được đoạn tiếp theo của kịch bản.

Hứa Lục Sinh cưỡng hôn Nhiếp Khuynh!

Đờ mờ~

Cảnh này có màn hôn à????

Aaaaaaaaaaaaaaaa cứu mạng!!!!!!!!

Cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của Hoắc Hi, lời cô nói ra đều thành lắp bắp.

“Hoắc… Hoắc Hi… chỗ này…”

Giọng nói của Hoắc Hi trầm trầm.

“Chỗ nào?”

Cô thực muốn khóc.

“Chỗ này… hay là bỏ qua nhé…”

“Bỏ qua?” – Hoắc Hi cười, thân người lại cúi xuống gần hơn, cặp môi mỏng mà cô mơ ước vô số lần đang tới gần, chỉ cần cô nhón chân một cái là có thể hôn anh rồi.

KHÔNG! ĐƯỢC! LÀM! BẬY! Cô khẩn trương cắn môi, khẽ thụt người xuống.

Hoắc Hi hạ mắt, ánh mắt sâu như biển, cười nhẹ nói.

“Sao lại bỏ qua? Về sau cũng phải diễn.”

“Không… không được… em còn chưa chuẩn bị tâm lý… tốt…”

Hoắc Hi đã hôn xuống.

Đại não của cô oanh~ một tiếng. Đơ luôn.

Cảm giác gì cũng không có. Cô giống như rơi vào thế giới chân không, không âm, không cảm, không ánh sáng, ngay cả hô hấp cũng không. Mọi thứ đều biến mất.

Cô trợn mắt nhưng thật ra không nhìn thấy cái gì.

Cô còn sống nhưng ngay cả tiếng tim đập của mình cũng không nghe được.

Không biết qua bao lâu… là 1 giây, 5 giây hay 1 phút?

Hoắc Hi rời khỏi môi cô.

Tiếng nói trầm trầm quanh quẩn trong tai cô.

“Nhiếp Khuynh, anh có ý gì, hiện tại em biết rồi chứ?”

Huhuhu….

Mẹ ơi…

Thánh thần ơi…

Ông trời ơi…

Nửa ngày, mới nghe Hoắc Hi cười khẽ, trầm trầm nói.

“Em còn nghẹn thở, coi chừng bị sốc.”

Thịnh Kiều đưa tay che miệng, trượt theo vách tường đặt mông ngồi xuống đất.

Cô chôn đầu, há mồm thở, trong đầu giống như đang bắn pháo hoa, bùm~ bùm~ bùm~ Đến lúc này cảm xúc trên môi mới trở về. Haiz… vừa rồi nụ hôn có tư vị gì nhỉ? Đậu xanh rau má… cô vậy mà không nhớ gì hết!!!

Cô và idol hôn môi à?

Cô vừa rồi làm cái gì? Thất thần, mất trí, đơ toàn tập, cô vậy mà không có một chút ấn tượng nào về nụ hôn luôn!!!

Aaaaaaaa tâm đau quá, lòng đau quá~

Hoắc Hi ngồi xổm xuống.

“Nếu em ở trường quay mà cũng như thế này, sẽ bị đạo diễn mắng đấy.”

Huhuhuhu… idol hôn em đó, quan tâm ông ta mắng hay không chứ… huhu…

Hoắc Hi xoa đầu cô, nhỏ giọng nói.

“Được rồi, đứng lên đi, mặt đất lạnh.”

Thịnh Kiều men theo vách tường, nhích nhích lắc lắc đứng lên. Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, cứ cầm kịch bản mà đọc tiếp.

Nhiếp Khuynh thẹn quá hóa giận, một tay chế trụ Hứa Lục Sinh, bẻ cánh tay, đem hắn ấn lên tường.

Cô khẽ hừ mũi.

“Chúng ta tiếp tục phải không?”

Hoắc Hi cười lên.

“Không. Chúng ta ăn cơm.”

Thịnh Kiều: “…”

Cảm giác hình như có chỗ nào không đúng thì phải.