Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 57




Sau buổi tiệc, Thịnh Kiều ký hợp đồng.

Bối Minh Phàm luôn lo lắng không yên, rốt cuộc nhẹ nhõm, nhìn cô gái trầm mặc ngồi bên cạnh, hắn lần đầu cảm thấy đau lòng.

Vừa rồi lúc Tưởng tổng giở trò, hắn còn tưởng Thịnh Kiều sẽ giận dữ hoặc ra tay đánh người nữa cơ. Một khắc ấy, hắn ngồi không yên trên ghế, đã chuẩn bị tâm lý kịch bản lần này chắc ngâm nước nóng rồi, hợp đồng lần này chắc thất bại rồi.

Không ngờ Thịnh Kiều có thể nhịn xuống.

Bối Minh Phàm đột nhiên phát hiện ra, những sự tình liên quan đến bản thân Thịnh Kiều, từ trước tới nay, cô luôn có thể nhẫn nhịn.

Cô sẽ vì chuyện sao chép mà nổi giận, sẽ vì một người thực tập sinh như bèo nước gặp nhau mà chỉnh tên quản sự đáng khinh, sẽ vì fan hâm mộ mà đắc tội nghệ sĩ khác. Cô giống như một ngọn núi lửa, tùy thời có thể phun trào, khiến hắn suốt ngày lo lắng không biết lúc nào cô sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa.

Nhưng khi cô nhận được uy hiếp chết chóc, sợ ma vẫn đồng ý tham gia chương trình tống nghệ, hoặc như chuyện bị cợt nhã hôm nay, những chuyện thế này cô lại có thể nhịn xuống.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Cô hoàn toàn không biết bữa tiệc đêm nay sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Vậy mà lúc ở trên xe, khi hắn khuyên hãy nhẫn nhịn vượt qua, cô chỉ gật đầu nói được.

Trong giới Cbiz, loại tiệc rượu với những hành vi cợt nhã nghệ sĩ như thế này thật sự quá bình thường. Bình thường đến mức nhiều người tập mãi thành thói quen. Giống như Bối Minh Phàm đã nói, chỉ cần không đụng tới mấu chốt cuối cùng kia, nhẫn nhịn sẽ vượt qua.

Bối Minh Phàm lúc trước còn tưởng rằng cô không hiểu chuyện, không thể chịu thiệt thòi, đêm nay hắn nhận ra, cô kỳ thật cái gì cũng hiểu.

Địa vị của Thịnh Kiều hiện giờ không xứng với vai nữ chính. Đoàn đội tốn rất nhiều tâm tư mới giúp cô giành được tài nguyên này. Nếu cô không hiểu chuyện, bọn họ chỉ có thể chắp tay nhường người khác.

Trong giới giải trí, những người bò được đến tầng cao nhất có ai chưa từng chịu qua khuất nhục chứ?

Nếu bản thân không đủ mạnh, nhất định phải học ẩn nhẫn.

Công ty cho ngươi tài nguyên, ngươi có thể không nhận, có thể lựa chọn dựa vào bản thân. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, mỗi một tài nguyên đều là một bậc thang. Chỉ khi ngươi dẫm lên từng bậc thang đó mới có thể leo tới đỉnh núi. Đứng ở trên cao mới có thể ngẩng đầu với tư bản.

Thịnh Kiều không phải tiểu hoa có thực lực, cũng không phải lưu lượng, chưa có một tác phẩm tiêu biểu để mang ra nói chuyện với người ta, ngay cả tư cách để công ty chống lưng làm chủ cũng chưa có.

Cho nên, vào lúc này mà nói đến chuyện phản kháng, thật sự rất nực cười.

Nhìn Hoắc Hi xem, nhà sản xuất không phải chỉ có thể nhượng bộ cậu ta sao?

Đệch~ quên mất chuyện này, vì sao đêm nay Hoắc Hi lại đến? Vì sao che chở cho Thịnh Kiều?

Trong lòng Bối Minh Phàm chợt động, liếc mắt nhìn trộm Thịnh Kiều. Bên phía sản xuất và nhà đầu tư đều đã ra về, Thịnh Kiều vội vàng chạy đi tìm phục vụ xin một ly nước ấm. Khuôn mặt tràn đầy lo lắng, ngồi xổm bên người Hoắc Hi, nhỏ giọng hỏi.

“Khó chịu lắm sao? Dạ dày có đau không? Có cần vào nhà vệ sinh ói một chút không?”

Hoắc Hi nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói.

“Không cần. Anh không sao.”

Thịnh Kiều đau lòng sắp khóc.

Trên bàn cơm, người nào tới kính rượu, Hoắc Hi đều không cự tuyệt. Hoắc Hi lăn lộn ở Cbiz lâu như vậy, quy tắc ngầm gì đó đều hiểu rõ tường tận. Ban ngày nói chuyện với Thịnh Kiều, biết cô sẽ đi ăn cơm với nhà đầu tư, Hoắc Hi đã đoán trước việc này. Vừa quay xong tiết mục, Hoắc Hi vội vàng chạy tới, giúp cô che chắn những thủ đoạn nhục nhã kia. Cũng ở trên bàn cơm, dùng rượu hóa giải những chuyện phiền toái.

Rượu trắng có tác dụng chậm, vừa uống vào thì không thấy gì, hiện giờ bắt đầu say, nhắm mắt liền thấy trời đất quay cuồng, ngay cả ý thức cũng dần mơ hồ.

Thịnh Kiều thấy Hoắc Hi muốn ngã sang một bên, chạy tới ôm chặt anh, tâm đau như cắt. Cô ngẩng đầu gọi Bối Minh Phàm.

“Bối ca, giúp tôi đỡ anh ấy ra xe trước được không?”

Bối Minh Phàm nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Hoắc Hi. Thịnh Kiều lấy khẩu trang và mũ từ trong túi xách ra, cẩn thận đeo lên cho Hoắc Hi. Sau đó, hai người mỗi người một bên nâng Hoắc Hi ra ngoài.

Phương Bạch đang chơi game trên xe, thấy bọn họ đi ra dưới tình trạng như vậy, khiếp sợ hỏi.

“Hoắc Hi ca? Sao lại thế này? Sao lại say thành như vậy?”

Ba người đỡ Hoắc Hi vào xe, Thịnh Kiều ngồi ở ghế sau, để Hoắc Hi dựa vào người cô, đọc địa chỉ nhà Hoắc Hi.

Phương Bạch bỏ thông tin vào máy, xe khởi động. Bối Minh Phàm quay đầu nhìn thấy Thịnh Kiều ôm Hoắc Hi không nhúc nhích, trong mắt đều là đau lòng và tự trách. Dáng vẻ cẩn thận giống như trong lòng ngực đang nâng niu một bảo vật trân quý.

Đây mà gọi là chán ghét Hoắc Hi sao? Đây là yêu tận xương tủy thì có.

Bối Minh Phàm nặng nề thở ra một hơi, ôm nửa phần cầu may, hỏi.

“Tiểu Kiều, cô và Hoắc Hi đang nói chuyện yêu đương à?”

Hỏi ra câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười. Như thế này mà còn không phải là yêu đương ư, vậy thế nào mới gọi là yêu đương đây.

Không nghĩ tới, Thịnh Kiều đáp.

“Không phải.”

Bối Minh Phàm sửng sốt, còn tưởng cô đang cố phủ nhận.

“Tiểu Kiều, ngàn vạn lần đừng giấu chúng ta. Công ty không cấm cản cô yêu đương. Nhưng nếu đối phương là Hoắc Hi, chúng ta cần biết trước để làm tốt công tác chuẩn bị nếu chuyện này bị lôi ra ánh sáng.”

“Thật sự không có.”

Phương Bạch ngồi bên cạnh nhịn không nổi mà xen vào.

“Yêu đương gì chứ. Chị ấy là đang truy tinh. Chị ấy là fan của Hoắc Hi ca á~.”

Bối Minh Phàm: “???”

Tính sai…

Lúc xe chạy ngang một tiệm thuốc, Thịnh Kiều bảo Phương Bạch dừng xe, sau đó nhờ Bối Minh Phàm mua giùm thuốc giải rượu.

Đến nhà của Hoắc Hi, Bối Minh Phàm và Phương Bạch chia ra dìu anh. Thịnh Kiều thì đi trước dẫn đường. Ổ khóa cửa lại là loại dùng mật mã. May mà Hoắc Hi chưa đến nổi bất tỉnh nhân sự, nói ra mật mã. Vào nhà, Hoắc Hi được đỡ lên phòng ngủ trên lầu.

Thịnh Kiều giúp anh cởi giày, cởi áo, đắp chăn cẩn thẩn, lại chạy đi lấy một ly nước ấm, bảo anh uống thuốc giải rượu.

Bối Minh Phàm biểu tình phức tạp, nhìn Thịnh Kiều chạy tới chạy lui, đến khi cô đứng lại mới chần chờ hỏi.

“Chúng ta về thôi?”

Thịnh Kiều đứng ở cửa phòng ngủ, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường giống như đã ngủ, lắc đầu nói.

“Tôi không về. Tôi phải ở lại canh. Không thể để người say rượu một mình được.”

Chuyện người say nửa đêm nôn mửa che kín khí quản dẫn tới tắt thở mà chết đúng là không hiếm lạ. Bối Minh Phàm không dám nói thêm, chỉ dặn dò vài câu, sau đó rời đi cùng Phương Bạch.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Thịnh Kiều nhón chân đi vào nhà vệ sinh, thấm ướt khăn lông, trở lại phòng ngủ, ngồi xổm trước giường, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân cho Hoắc Hi.

Lúc lau đến bàn tay, Hoắc Hi đột nhiên trở ngược, nắm lấy tay cô. Hai mắt anh vẫn nhắm chặt, giọng nói mang theo chút men say, trầm trầm hỏi.

“Em không về à?”

Cô cúi đầu nhìn anh, cự ly gần đến như vậy, có thể thấy rõ hàng lông mi run run, gương mặt vì rượu mà hơi ửng hồng. Cô vuốt nhẹ mép tóc che nơi khóe mắt của anh, thì thầm hỏi.

“Em có thể ở lại sao?”

Lông mi Hoắc Hi khẽ động, giống như muốn mở mắt nhưng vì cảm giác say quá choáng váng nên không mở nổi, sau đó anh chỉ khẽ cười, thấp giọng nói.

“Có thể.”

Cô rút tay ra, lấy khăn lông lau hết bàn tay cho Hoắc Hi. Anh không động đậy nữa, hô hấp dần dần ổn định, dường như đã ngủ say. Thịnh Kiều đứng lên tắt đèn, lại nhẹ nhàng trở về mép giường, ngồi dưới sàn nhà.

Bốn phía tối thui, chỉ có chút ánh trăng ảm đạm rọi sáng ngoài cửa sổ. Trong mũi toàn là mùi rượu, cô lại không cảm thấy khó ngửi. Cô gối đầu lên giường, nghe tiếng anh thở, trong bóng đêm, vô thanh vô thức mà rơi lệ.

o0o

Lúc Hoắc Hi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh rượu, đầu hơi đau. Hoắc Hi ngồi lên, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Thịnh Kiều trong phòng. Mở cửa, đi đến cầu thang nhìn xuống mới thấy trong bếp có ánh đèn, lại có tiếng nước ào ào.

Hoắc Hi xoay người trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, xuống lầu.

Trong phòng bếp có mùi thơm nhàn nhạt, cô nấu cháo, đang dùng cái muỗng quấy đều, quay đầu thấy Hoắc Hi đứng ở cửa, vui vẻ nói.

“Hoắc Hi, anh tỉnh rồi à.”

Thịnh Kiều chạy đi lấy canh giải rượu đựng trong nồi hấp, đưa tới cho anh, lo lắng hỏi.

“Còn chỗ nào khó chịu không?”

Hoắc Hi uống canh giải rượu, lắc đầu, thấy hốc mắt cô có quầng thâm đen, nhíu mày.

“Tối qua em không ngủ sao?”

Anh không biết, tối qua, cô bò ở mép giường cả đêm.

Cô cười rộ lên.

“Không có việc gì. Cháo xong rồi. Anh ra ngồi đợi em một lát.”

Cô xoay người loay hoay bận rộn, mang một chén cháo và một ít điểm tâm thanh đạm ra. Chờ Hoắc Hi nếm qua vài muỗng, mới dám hỏi.

“Dạ dày anh đã tốt hơn chưa?”

Hoắc Hi gật đầu.

“Trong nồi còn cháo. Hôm nay anh ăn đồ nhẹ thôi, dưỡng dạ dày.”

Hai người không hề nhắc tới chuyện hôm qua.

Trong lúc Hoắc Hi ăn cơm, Thịnh Kiều dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó đi ra, mặc áo khoác, nói.

“Vậy… Hoắc Hi, em về đây.”

Hoắc Hi buông chén.

“Để anh đưa em.”

Cô xua tay.

“Không cần. Ban ngày ban mặt, đưa cái gì mà đưa. Anh ở trong nhà nghỉ ngơi đi. Em thấy sắc mặt anh còn chưa tốt lắm. Thuốc em để trên bàn, đều là loại tốt. Nếu anh cảm thấy không thoải mái, nhớ uống thuốc đó.”

Hoắc Hi hơi chần chừ, tình trạng hiện giờ anh lái xe sẽ không an toàn, thế là đành gật đầu ngồi trở xuống.

Cô cười rộ lên, vẫy tay, đi ra cửa đổi giày, lại quay đầu nói.

“Hoắc Hi, tạm biệt.”

“Về đến nhà thì báo tin cho anh.”

Cô gật đầu bảo vâng, đội mũ, đeo khẩu trang, mở cửa, cúi đầu đi ra.

Về đến nhà, Bối Minh Phàm gọi điện thoại tới, sau khi biết tin cô đã rời khỏi nhà Hoắc Hi, hắn mới yên lặng thở ra, sau đó lại áy náy nói.

“Tiểu Kiều à, tối hôm qua thực xin lỗi cô. Tôi cũng không đoán được Tưởng tổng lại không nể mặt như vậy. Bộ phim này là liên hợp sản xuất, công ty chỉ có một chân nhỏ. Nhà đầu tư lớn nhất vẫn là phía bên kia. Đã khiến cô phải chịu ủy khuất rồi.”

“Không việc gì, cũng không phải ủy khuất lớn.”

Bối Minh Phàm rất thích tấm lòng quảng đại này của cô, cười nói.

“Hiện giờ hợp đồng đã ký xong, chúng ta có thể yên tâm rồi. Cuối tuần, bên kia sẽ mang kịch bản sang. Cô hãy chuẩn bị trước, tôi tin tưởng cô. Bộ kịch này nhất định sẽ bạo. Đến lúc đó cô sẽ nhận giải thưởng đến mỏi tay, sẽ bước lên đỉnh cao của nhân sinh.”

“Phim còn chưa quay, triển vọng tương lai của anh có phải quá xa rồi không.”

Thật ra Bối Minh Phàm chỉ muốn điều hòa không khí giữa hai người, cho nên nói giỡn vài câu xong liền cúp máy.

Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Tinh Trầm đến nhà dạy cô thêm vài khóa diễn xuất, đem kiến thức cũ và mới ôn tập củng cố lại một lần. Tinh Quang Thiếu Niên cũng quay hình một kỳ nữa. Quảng cáo băng vệ sinh bắt đầu xuất hiện trên các đài truyền hình. Cái loại quảng cáo tuần hoàn phát sóng trên tivi thế này, các bà các mẹ thích xem truyền hình mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy Thịnh Kiều khiêu vũ trên băng vệ sinh…

Quốc dân độ của cô cứ như thế mà tăng lên. Cho nên, sau này, khi phim của cô phát sóng, các bà các mẹ nhìn thấy cô đều sẽ nói.

“Ủa, đây không phải là cô gái khiêu vũ trên băng vệ sinh à?”