Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 15: Hận không thể tươi cười cũng có thể nở ra một đóa hoa xinh đẹp




Sau khi buổi biểu diễn chấm dứt là tiệc khánh công, Hoắc Hi uống xong một vòng rượu, về phòng đã là rạng sáng. Sau khi cầm di động đăng lời nhắc nhở fan chú ý an toàn trên đường về nhà thì tùy ý lướt lướt, nhìn thấy hot search thảm đỏ hôm qua.

Thịnh Kiều trong ảnh chụp cùng với hình ảnh cô gái tự ti nhút nhát trong trí nhớ của anh khác nhau rất xa.

Anh nghĩ nghĩ, gọi điện thoại qua.

Sau khi chuyển được, thanh âm hàm chứa ý cười vui sướng trước sau như một truyền qua ống nghe, "Hoắc Hi, tiệc khánh công kết thúc rồi sao?"

Cô thật ra rất hiểu biết về chính anh, anh ừ một tiếng, lại hỏi: "Cô đêm nay đến?"

"Đương nhiên rồi, em còn chụp rất nhiều ảnh chụp!"

Mấy ngày nay chuyện giải ước nháo lớn như vậy, còn tưởng rằng cô thế nào cũng sa sút tinh thần một đoạn thời gian, không nghĩ đến cô vậy mà còn có tâm tình đi xem buổi biểu diễn của anh.

Hoắc Hi dừng một chút mới nói, "Trước đó chuẩn bị buổi biểu diễn bận quá, không có thời gian."

Kỳ thật anh cũng muốn quan tâm một chút chuyện ghi âm này, đoạn bí mật này bây giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, trong lòng mỗi người đều thổn thức không thôi.

Tinh Diệu nắm chắc chắn chuyện cô không dám tự tiết lộ vụ ảnh nude mới tùy ý bôi đen hắt nước bẩn lên cô, như thế nào cũng không nghĩ được cô vậy mà nói chuyện đó ra ngoài, tuy rằng thắng được sự đồng tình của dân mạng, nhưng đối với người trong vòng thì loại chuyện tự hủy danh dự này mất nhiều hơn được.

Về sau người khác nhìn thấy cô, đều sẽ liên tưởng, đây là nữ minh tinh đã chụp qua ảnh nude. Cứ việc không ai xem qua những ảnh chụp đó, nhưng những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu giấu dao đó sẽ vẫn luôn như bóng với hình.

Một khi có người làm khó dễ thì đây là chỗ đau, chọc một cái là trúng.

Cô thật sự không giống với trước kia, đó là anh chưa bao giờ nhìn thấy trên cô, dũng khí, tự tin, còn có lạc quan.

Hoắc Hi nghĩ nghĩ, tổ chức tìm từ một chút: "Có yêu cầu cần tôi hỗ trợ, cô có thể nói."

Thịnh Kiều liên tục lắc đầu: "Không cần không cần không cần, đều là việc nhỏ, rất nhanh sẽ được giải quyết. Anh giúp em trên Weibo, còn đặc biệt gọi điện thoại lại đây em đã rất vui rồi."

Biết đủ mới thấy hạnh phúc, đạo lý này cô đã sớm hiểu rõ.

Cô vui tươi hớn hở: "Hoắc Hi, anh nghỉ ngơi sớm một chút nha, khoảng thời gian này anh đã rất vất vả, buổi biểu diễn rất hoàn mĩ."

Đã nói đến nước này, Hoắc Hi cũng không cưỡng cầu: "Được, ngủ ngon."

"Ngủ ngon!"

Nghe được idol nói ngủ ngon, Thịnh Kiều quả thực không thể ngủ ngon, đến mơ cũng không mơ được giấc nào. Ngày hôm sau ngủ tự nhiên tỉnh, rửa mặt xong thì ngồi xổm trên bồn cầu đăng nhập tài khoản Fan club phía chính phủ, đang muốn biên tập bài chào buổi sáng thì đột nhiên phát hiện, fan của official weibo một đêm tăng hai trăm vạn!

Lúc trước số liệu bình chọn cô nỗ lực duy trì cũng đột nhiên bay vọt, tăng ba chữ số!

Mặc kệ những sự chú ý này là đến từ đồng tình cũng được, tò mò cũng thế, hoặc chỉ là bị hấp dẫn bởi ảnh chụp thảm đỏ. Nguyện ý chú ý Fan club official weibo của minh tinh cũng chứng minh đối phương ít nhất không đứng trên cơ sở là anti-fan. Cho dù là người qua đường bôi đen biến thành người qua đường cũng đủ làm Thịnh Kiều cao hứng lắm rồi.

Không cầu hút fan, chỉ cầu thiên hạ không bôi đen!

Cùng lúc đó, weibo của Hoắc Hi tuyên bố giải ước với Tinh Diệu, công bố thành lập phòng làm việc của chính mình. Các fan nhớ đến trước đó anh chia sẻ bài giải ước trên Weibo của Thịnh Kiều, thì ra là bởi vì chính anh cũng muốn giải ước với Tinh Diệu, liền bỏ đi đủ loại suy đoán trước đó, chia sẻ chúc mừng idol làm độc lập một mình.

Ăn xong bữa sáng, Thịnh Kiều gọi điện thoại cho Kiều Vũ, ngày hôm qua anh ấy có nhắc nhở cô hôm nay có văn kiện cần ký, Thịnh Kiều gọi điện thoại qua xác nhận với anh, dù sao Tinh Diệu đã sớm ngừng hành trình của cô, cô còn tính toán buổi chiều có thời gian đi dạo cửa hàng, mua thêm chút đồ trong nhà.

Gọi hai lần mới có người người nhận, thanh âm Kiều Vũ hoang mang rối loạn: "Thịnh tiểu thư thật ngại quá, hôm nay tôi có chút việc, văn kiện khởi tố ngày mai sẽ đưa cho cô."

Thịnh Kiều vội hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

Kiều Vũ nói: "Mẹ tôi bị bệnh, tôi phải chăm sóc, ngày mai liên hệ."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Thịnh Kiều ngốc một lúc lâu. Thân thể mẹ Kiều vẫn luôn không tốt lắm, lúc trước mắc một căn bệnh, tuổi càng cao bệnh càng nặng hơn, thêm hai chân không tiện hoạt động, vẫn luôn đi bằng xe lăn. Thanh âm Kiều Vũ hoảng loạn như vậy, có phải mẹ xảy ra chuyện rồi không?

Đầu Thịnh Kiều nổ một cái, bên tai vang tiếng ong ong, cô lại gọi Kiều Vũ, muốn hỏi rõ ràng họ đang ở bệnh viện nào, nhưng gọi vài cuộc Kiều Vũ đều không nhận. Thịnh Kiều gấp đến không được, thật sự không có biện pháp, cắn răng một cái, gọi taxi đi đến tiểu khu biệt thự Kiều gia.

Cửa nhà Kiều gia đóng chặt, gõ thật lâu cũng không có người mở cửa.

Thịnh Kiều thật sự không biết nên làm gì, dứt khoát ngồi xuống trước cửa.

Lần ngồi xuống này kéo dài thẳng đến tối. Đêm tháng 11 luôn buông xuống rất nhanh, ban đêm gió lạnh, Thịnh Kiều bị đông lạnh đến run bần bật, cô đi ra ngoài quá gấp gáp, cũng không mang theo khăn quàng cổ hay găng tay, cảm giác tứ chi đều bị đông cứng.

Cô xoa xoa tay, để bên miệng rồi hà hơi, lại che hai tai rồi xoa xoa.

Đường băng thảm cỏ xanh trước nhà bỗng chạy qua một thiếu niên mặc đồ vận động, chạy về phía trước, bước chân khựng lại, lại lui trở về. Sau một lúc lâu, anh tháo xuống tai nghe, quay sang bên cạnh gọi: "Thịnh Kiều, cô ở chỗ này làm gì?"

Cô cọ một chút ngẩng đầu, cho dù bóng đêm quá dày, ngay cả diện mạo đối phương cũng chưa thấy rõ, chỉ dựa vào thanh âm và thân hình lại nhận ra ngay.

"Hoắc Hi!"

Cô có chút vui vẻ, đột nhiên đứng lên muốn chạy qua, nhưng cô đã ngồi rất lâu, tứ chi tê cứng, trong nháy mắt đứng dậy liền lảo đảo một cái, hướng về phía trước mà ngã xuống.

Cũng may Hoắc Hi phản ứng nhanh, hai ba bước đã bước đến đỡ lấy cô, ngón tay cọ qua mu bàn tay lạnh như băng của cô, nhíu nhíu mày.

Thịnh Kiều đỡ lấy cánh tay của anh, trời đất quay cuồng một trận, sau khi khôi phục lại thì nói xin lỗi rồi lại cảm ơn, Hoắc Hi dù bận vẫn ung dung nhìn cô trong chốc lát, hỏi: "Lạnh như vậy, cô ngồi ở trước cửa nhà người khác làm gì?"

"Chờ.......Vài người."

"Cô quen với người nhà này?"

"Luật sư em mời ở nhà này......." Cô không muốn nói dối idol, nửa che giấu có lệ rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Hoắc Hi, anh đang chạy đêm sao?"

"Ừ." Anh đánh giá cô vài lần, nhìn thấy cánh tay cô lạnh đến nói chuyện đều run lên, đạm thanh nói: "Nếu những người đó không trở lại thì cô định bị đông chết ở đây?"

Thịnh Kiều không nói lời nào, nhìn anh cười vui tươi hớn hở.

Thật gần quá. Ngày hôm qua anh vẫn là ánh sáng trên sân khấu mà cô không thể chạm đến, hôm nay anh đã đứng ở trước mặt mình, vươn tay là có thể với tới.

Cô rất muốn nhón chân ôm anh một cái, nói với anh cô rất thích anh.

Không! Không được! Lập tức dừng lại loại ý nghĩ nguy hiểm này! Hoắc Hi không thích tứ chi tiếp xúc! Không được làm anh cảm thấy khó chịu! Yêu là khắc chế! Phải khắc chế!

Sau đó Hoắc Hi phát hiện người trước mặt vẻ mặt nghiêm túc lại ẩn nhẫn lui về sau hai bước.

"......Cô định ở chỗ này chờ bao lâu?"

"Lại chờ thêm hai giờ đi."

Anh nhíu nhíu mày, nhìn xem sắc trời, sau một lúc lâu, đạm thanh nói: "Đi nhà tôi chờ đi, bên ngoài quá lạnh."

Huống chi bảo an tiểu khu rất nhanh sẽ bắt đầu tuần tra, cô là một nữ minh tinh nổi tiếng, gần đây còn có kiện tụng trong người, vậy mà lại không chú ý lực ảnh hưởng. Còn tưởng đã trở nên thông minh, nhìn sao vẫn thấy ngốc như vậy.

Đôi mắt Thịnh Kiều một chút liền sáng. Lần trước đi nhà idol chỉ lo khóc, hoàn toàn không quan sát xung quanh, lần này rốt cuộc lại có cơ hội!

Cô lập tức nâng bước: "Đi đi đi." Đi được hai bước, nghĩ đến cái gì, cô lại quay đầu hỏi anh: "Hoắc Hi, tiểu khu này không có paparazzi đúng không? Ngàn vạn không thể để bị chụp được."

Anh nhìn thoáng qua: "Cô có thể bao bản thân kín lại một chút."

Vừa dứt lời đã thấy Thịnh Kiều cởi áo khoác, bao đầu của chính mình một tầng lại một tầng.....

Chuyện đầu tiên khi vào nhà là kéo màn.

Trong phòng mở máy sưởi, khí nóng từ lòng bàn chân từ từ bao phủ lên trên, cả người cuối cùng cũng ấm áp lại. Cô ngồi trên sofa nhìn bốn phía xung quanh, nội tâm như nai con bị đụng đầu.

Đây là nhà idol nha. Quả nhiên đây mới là nơi minh tinh nên ở, vừa đẹp vừa yên tĩnh vừa thoáng đãng, bố cục giống y đúc với Kiều gia, chỉ là phong cách trang hoàng nghiêng về sắc lạnh, lộ ra một tia quạnh quẽ nhàn nhạt.

Trước kia Kiều Tiều rất lý trí. Idol đối với fan, đó chính là mặt trời sáng trên bầu trời, bạn có thể hấp thụ nhiệt lượng đó để bản thân ấm áp và phát triển, nhưng ngàn vạn không thể có ý nghĩ hảo huyền, mưu toan đến gần mặt trời.

Duy trì tốt khoảng cách nên có giữa hai người, anh làm thần tượng phụ trách phát sáng phát nhiệt, tôi làm fan phụ trách duy trì tiếp ứng, không cần đòi hỏi quá nhiều, đây chính là trạng thái tốt nhất.

Nhưng mà hiện tại mặt trời đang ngồi đối diện cô, Thịnh Kiều cảm giác mình như bị hòa tan.

Ngược lại Hoắc Hi bày ra bộ dáng không sao cả, cầm lấy điều khiển từ xa ấn mở TV. Anh tựa hồ cũng không tính toán nói chuyện phiếm cùng cô, mời cô vào nhà nghỉ ngơi bất quá là tâm thiện lương cho phép. Đáy lòng Thịnh Kiều lại tự khen idol mình là người mỹ thiện tâm, kiềm chế tâm tình kích động, dời tầm mắt lên chương trình TV.

TV đang chiếu là một bộ phim phóng sự, một tăng nhân quần áo mộc mạc bôn ba thiên sơn vạn thủy, rời đi đất cũ đến Tây Vực cầu kinh. Đoạn hiện tại là đoạn tăng nhân bị tướng sĩ thủ quan phát hiện nhập cư trái phép, Thịnh Kiều nhìn một lát, nghiêng đầu nói với Hoắc Hi: "Lão đại của Phong Hỏa đài là tín đồ Huyền Trang, không những không định tội ông ta, còn tặng ông ta thức ăn nước uống, nói đường vượt biên cho ông ta, để ông ta đi tòa thứ tư của Phong Hỏa đài, kết quả Huyền Trang nửa đường lạc đường, sau đó gặp gỡ Cao Xương Vương, hai người kết bái làm huynh đệ......"

Hoắc Hi quay đầu trừng cô: "Không cần kể trước!"

Thịnh Kiều (ủy khuất ba ba): "Dạ."

Xem một lát, cốt truyện quả nhiên giống như lời Thịnh Kiều nói, hứng thú của Hoắc Hi tức khắc giảm đi, nhìn cô vài lần, hỏi: "Cô xem qua?"

"Ừm, em tương đối thích xem phim phóng sự."

Còn chưa nói xong chính là cô thích xem 《Tây Du Ký》 nhất, bởi vì thích cho nên bắt đầu tìm hiểu về Huyền Trang chân chính trong lịch sử, xem hết ghi chép lịch sử có liên quan đến Huyền Trang, nhân tiện tìm hiểu sự hưng suy của Phật giáo một lần. Nếu cậu nguyện ý, cô có thể tán gẫu cùng cậu về khuôn pháp Đại Thừa Phật và khuôn pháp Tiểu Thừa Phật cả ngày.

Hoắc Hi tựa hồ có chút giật mình, hạ mi mắt, cái gì cũng chưa nói. Anh lại thay đổi bộ phim phóng sự, chủ đề lần này là "Con đường tơ lụa", vừa mới xem một đoạn đầu, Thịnh Kiều đã hứng trí bừng bừng: "Cái này em cũng xem rồi, tiếp theo là......"

Hoắc Hi giơ tay tắt TV.

Thịnh Kiều: "...."

Làm gì vậy ô ô ô.

Người ta chỉ muốn tìm chút đề tài nói với anh một vài câu thôi mà ô ô ô.

Hoắc Hi móc di động ra, mở trò chơi, Thịnh Kiều ở đối diện nghe thấy âm thanh nhạc mở đầu quen thuộc của Vương giả nông dược tức khắc lại lên tinh thần: "Tổ đội đi! Em A Kha tặc 6!"

Hoắc Hi: "......."

Hai người rất nhanh đã online tổ đội.

Thịnh Kiều ngoại trừ xe tăng thì cơ bản những chức nghiệp khác đều được, Hoắc Hi nhưng thật ra luôn cố chấp chơi xạ thủ, nhưng trình độ thì.....Nói sao đây, khi tốt khi xấu, quyết định bởi đồng đội có năng lực hay không.

Đồng đội góp sức, anh thừa cơ đi theo, ngũ sát* cũng có thể lấy, đồng đội không góp sức thì thành tích của anh cũng thường thường, chỉ có thể đánh lung tung.

(*) Ngũ sát hay Penta Kill: Giết toàn bộ đội đối thủ (giết cả 5 tướng liên tiếp)

Cũng may kỹ thuật của Thịnh Kiều không phải nói khoác, cơ bản mang hai người cũng không thành vấn đề. Hoắc Hi trước kia vẫn luôn chơi một người, hiện tại có một đại lão ở phía trước mang mình theo, anh đột nhiên cảm thấy, nằm thắng cũng là một lựa chọn không tồi.

Vì thế anh bắt đầu vẩy nước*.....

(*) Vẩy nước: Xuất phát từ thời cổ đại khi đi đường thủy, vào thời điểm đi thuyền lớn cần nhiều thủy thủ cùng chèo thuyền trong đó có người lười biếng lại muốn làm như đang rất cố gắng làm việc nên dùng mái chèo đập mặt nước giả bộ như đang chèo thuyền, do đó có từ này. Bây giờ từ này dùng để chỉ những người lười biếng trong lúc làm việc.

Dù sao Thịnh Kiều một người cân hai, anh đánh đánh quái nhỏ đẩy đẩy tháp, còn có thể thưởng thức vương giả hẻm núi này cỏ kia nước nọ quái thú đó.

Sau đó Hoắc Hi bị đồng đội mắng.

Pháp sư đã chết một lần nằm trên mặt đất đánh chữ: "Xạ thủ rác rưởi***."

Những chữ bị che chắn khẳng định không phải chữ gì hay ho, Hoắc Hi trực tiếp làm lơ, kết quả lại thấy Thịnh Kiều đang đại sát tứ phương ngừng lại, đánh chữ hỏi: "Pháp sư rác rưởi mắng ai vậy nhỉ?"

- -- Tên nào rác rưởi thì mắng tên đó.

- -- Sao lại mắng chính mình, cả khu này cậu rác rưởi nhất đấy.

- -- Ha hả.

- -- Thú vật ở đâu, có thể nói tiếng người hay không? Có thể làm được gì không? Làm người được chưa?

- -- Mẹ nó *****

- -- Học sinh tiểu học học đánh chữ trước rồi đến chơi game, bài tập xong chưa? Muốn ba ba dạy cậu viết chữ sao?

Hoắc Hi:.......

Cuối cùng ván này chơi thua. Phần sau đó Thịnh Kiều đứng trong nước suối không đi ra, toàn bộ hành trình đều mắng thi với tên pháp sư kia, còn không mang theo chữ thô tục nào, cách màn hình cũng có thể cảm giác được pháp sư bị chọc tức đến oa oa kêu to.

Anh ngẩng đầu xem Thịnh Kiều ở đối diện.

Đuôi lông mày của cô hơi nhểnh, khi dỗi người khí thế sắc bén nhìn một cái không sót gì, dường như phát hiện tầm mắt của anh, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn người đối diện, khoảnh khắc đó khuôn mặt cô trở nên ôn hòa, hận không thể tươi cười cũng có thể nở ra một đóa hoa xinh đẹp.

Hoắc Hi nói: "Chơi game đàng hoàng, không nên mắng chửi người khác."

Cô nhanh chóng gật đầu, lại bướng bỉnh nói: "Nhưng mắng anh thì không được."

Hoắc Hi cúi đầu bắt đầu một ván mới, anh quyết định không vẩy nước nữa.

______☆______

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều: Dám mắng idol của tôi, lão tử mắng chết cậu.

- --------

Lời editor: Do có cả ngoại lực và nội lực cùng tác động nên bây giờ editor mới ngóc đầu lên đây =)))) Chương này có vài thuật ngữ game mình không rành lắm nên ai thấy sai sót gì cứ thoải mái góp ý nha. Chúc mọi người ngủ ngon~

18/07/2019