Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 100




Bài viết này trong một đêm được các diễn đàn giải trí, các trang web tin tức thay nhau đăng lại. Cho dù bỏ tiền xóa, không lâu sau vẫn mọc ra bài mới. Cái loại dưa hi hữu có một không hai này, mặc kệ dùng tâm thái như thế nào đến ăn thì đều cảm thấy thơm nức a~

Thử phân tích một chút đi, bạn nói xem, loại minh tinh bị ép buộc tới tình trạng gì mới rơi xuống kết cục tự mình làm hội trưởng Hậu Viện Hội? Không những vậy còn có thể hô mưa gọi gió? Lãnh đạo nhóm fan của chính mình yên tâm thoải mái mà khoe khoang về mình?

Thịnh Kiều khoác lớp da hội trưởng mỗi ngày phát weibo bị lột ra, còn bị sửa sang thành một bài tổng hợp. Tổng hợp các lời chào buổi sáng và lời chúc ngủ ngon của cô trên weibo, vấn đề là mấy bài cầu vồng thí của 30 ngày trong tháng không hề lặp lại.

Tuyên bố hành trình, quan tuyên hoạt động, tuyên truyền tác phẩm, nghịch ngợm trò chuyện với kim chủ ba ba, giao lưu sinh động với fan, cần cù chăm chỉ cẩn trọng, năng lực nghiệp vụ thuần thục, có thể nói là tấm gương điển hình của một hội trưởng hậu phương.

Fan Kiều >> Ai mà ngờ, người trả lời bình luận nhắc tui nhớ mang bảng đèn tiếp ứng lại chính là idol của tui a~

Người qua đường >> Hahahahaha hoảng hốt thật sự… quá buồn cười… trời đất ơi, sao lại có một minh tinh khôi hài như vậy chứ… haha…

Ban đầu, phong cách ăn dưa của quần chúng rất là hài hòa, dù sao mọi người đều cảm thấy sự việc minh tinh tự làm hội trưởng rất khôi hài, rất đáng yêu.

Nhưng antifan lại đỏ mắt, nhanh chóng xuất hiện, mang theo tiết tấu trào phúng.

Chính chủ tự làm việc này thật là low (thấp kém), càng không nói đây không gọi kết cục, gọi là đáng đời.

Cập nhật sớm nhất tại.

Fan truy tinh chính là muốn theo đuổi quầng hào quang. Ngày trước, lộ ra chuyện cô ta là một fangirl đã khiến ánh sáng xung quanh Thịnh Kiều ảm đạm vài phần. Hiện tại lại lộ ra chuyện cô ta tự đánh bảng tiếp ứng cho mình. Xin hỏi hào quang trên người cô ta còn được mấy phần?

Low, quá low, low đến vực Mariana luôn. (Mariana là vực sâu nhất dưới Thái Bình Dương)

Hướng gió trên mạng nhanh chóng đổi hướng, chuyển thành toàn mạng trào phúng.

Thịnh Kiều phát triển quá mạnh và quá nhanh, vốn bị nhiều người coi là cái đinh trong mắt, tổ ngỗng có cả một đám thủy quân nhận tiền để hắc cô. Người qua đường chỉ là ngọn cỏ đầu tường. Gió bão thổi liên tục suốt đêm, quả thực là bị trào phúng đến thương tích đầy mình, fan thoát vô số. (Tổ ngỗng = nhóm ăn dưa cực kỳ nổi tiếng trên douban. Douban là một mạng xã hội về giải trí của Cbiz, có hệ thống đánh giá phim/sách/nhạc/chương trình..v..v..)

Nhóm quản lý còn chưa hết chấn động trước tin idol là hội trưởng, vẫn chưa kịp phản ứng, đã thấy chiến đấu phản hắc khống bình sắp lên ngòi rồi.

Thịnh Kiều vào nhóm chat phát tin tức.

Tiểu Kiều muốn biến cường >> Đây là lần cuối cùng tôi dẫn dắt mọi người chiến đấu, nếu còn nguyện ý lưu lại, vậy chuẩn bị làm việc thôi.

Trà Trà >> Trước làm việc đã!!!

Vượng Vượng >> Tổ phản hắc đợi lệnh!!!

Kiều Mạch >> Tổ khống bình đợi lệnh!!!

A Thủy >> Tổ đánh bảng đợi lệnh!!!

Hậu Viện Hội lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Bối Minh Phàm ở bên kia cũng chạy đi xã giao khắp nơi, cuối cùng gọi cho Thịnh Kiều.

“Bán thảm. Hiện tại, biện pháp tốt nhất là bán thảm. Đoàn đội sẽ giúp cô viết, một lát cô đăng lên weibo.”

Không lâu sau, Bối Minh Phàm gửi thông cáo qua. Thịnh Kiều đọc, cảm thấy giống luận văn của chính phủ, bỉu môi.

“Viết còn không hay bằng tôi.”

“Cô lợi hại. Cô trâu bò. Vậy cô tự viết đi?”

“OK thôi.”

“???”

Thịnh Kiều nói viết liền viết, nửa giờ đã viết xong, gửi qua cho Bối Minh Phàm xem trước. Anh ta đầu tiên gửi lại ba dấu chấm […] sau đó nói.

“Đăng đi.”

Thịnh Kiều vào weibo.

Thịnh Kiều đăng bài.

——Thật khiến mọi người chê cười rồi. Tuy không biết là vị đại ca hacker nào đã ra tay nhưng nhờ cơ hội này mà tôi có thể chính thức nói lời từ biệt với Hậu Viện Hội, xem như công thành lui thân, vẫn muốn cùng vị đại ca hacker kia nói một tiếng cám ơn.

——Từ lúc tôi hạ quyết tâm thoát khỏi nơi đó, một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, thế giới này cũng không cho tôi quá nhiều thiện ý và cơ hội. Tôi muốn bắt đầu, nhưng tôi tìm mãi, tìm mãi, cũng không thấy lối ra. Trừ bỏ dựa vào chính mình, tôi thật không có biện pháp khác.

——Phải cảm tạ kinh nghiệm truy tinh bao năm giúp tôi quen tay hay việc, bản lĩnh không tệ đến nổi chân tay luống cuống. Cũng giống như minh tinh tự tuyên truyền đại ngôn, minh tinh tự chấm điểm tác phẩm vậy thôi, tôi tự làm quản lý Hậu Viện Hội của mình. Chung quy, mục đích cuối cùng vẫn là hy vọng bản thân có thể trở nên ngày một tốt hơn.

——Dẫm qua bao gai góc, hưởng qua bao gió lạnh, đến nay công thành danh toại, vẫn không quên sơ tâm.

——Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi. Sau này, chúng ta vẫn tiếp tục cùng nhau, vì một Kiều Kiều ngày càng tốt hơn mà nỗ lực tiến lên!

Cộng đồng mạng khóc ròng.

Hiện tại Thịnh Kiều một đường hát vang, tiền đồ như gấm, nổi tiếng đến nỗi mọi người dường như quên mất cô đã từng trải qua những gì.

Cô là từ địa ngục bò ra a~

Những áp bức trong 5 năm kia không cần nhắc lại. Từ ngày cô thức tỉnh, vẫn là cùng đường bí lối, một mình cô độc, đều là dẫm trên lưỡi dao mà đi. Cô chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài bất kỳ cảm xúc trái chiều nào, trong lúc kiện cáo bị ép làm việc đến mức nhập viện cô cũng chưa từng bán thảm một chữ. Thịnh Kiều vĩnh viễn bày ra trước mặt công chúng là dáng vẻ lạc quan, tích cực và tư thế dũng cảm tiến về phía trước.

Bởi vì mấy người không nhìn thấy, thì cho rằng những giọt lệ cắn răng nuốt ngược vào trong là không tồn tại hay sao?

Cô ấy chưa từng oán trời trách đất.

Không có Hậu Viện Hội, được thôi, chính mình làm. Không có fans, được thôi, tự chiêu mộ. Không có số liệu, được thôi, tự tay đánh.

Không có gì có thể khiến cô ấy nhận thua. Cô đã đứng lên, tất sẽ không bao giờ quỳ nữa.

Đây là một cô gái nhiệt huyết kiên cường!

Thịnh Kiều đăng weibo. Bối Minh Phàm đã sớm chuẩn bị thủy quân. Thông cáo vừa lên liền thừa cơ truy kích, đánh tới tấp, đem toàn bộ hắc thủy quân phía trước đạp xuống. Lòng nhiết huyết rất dễ kích động tâm tình đồng cảm của thanh thiếu niên. Hình tượng tích cực rực rỡ ánh mặt trời lại là hình tượng chính diện mà phía truyền thông chủ lưu tôn sùng.

Ngay cả Thịnh Kiều, người không thấy ánh mặt trời còn có thể mạnh mẽ đứng lên, trùng béo mấy người có lý nào lại không chịu nỗ lực hả?

Hướng gió thay đổi đột ngột, không kịp phòng ngừa. Thịnh Kiều đảo một cái liền biến thành đại biểu của thanh niên nỗ lực tự cường, thành tư liệu sống của canh gà (chicken soup for the soul), thành ví dụ điển hình của phiên bản người đi ngược gió, ngay cả đề thi văn học cũng mang tên cô vào làm ví dụ.

Huống chi, Thịnh Kiều trong lúc làm hội trưởng vẫn luôn dẫn dắt fan truy tinh lý trí, không xé bức, không dẫn chiến, cho nên tố chất fandom của cô luôn được đánh giá cao. Một người vừa ôn nhu lại vừa nỗ lực như thế, mấy người còn có lý do gì mà không chịu lọt hố thành fan hả?

Trong vòng một ngày, Thịnh Kiều từ người bị cộng đồng mạng trào phúng, fan thoát hàng loạt biến thành người được truy phủng, người qua đường chuyển thành fan hàng loạt.

Đây xem như là chiến tích cuối cùng của cô dưới chức vụ hội trưởng. Cô chính thức chuyển giao chức vị cho Trà Trà, cùng mọi người chào hỏi, sau đó rút lui.

Chân chính là công thành lui thân.

Nhớ lại thời gian trước, một mình dẫn dắt 9 người chiến đấu hăng say từ sáng tới tối, đúng là thổn thức không thôi.

Bối Minh Phàm lau mồ hôi trán, vô cùng đau đớn mà hỏi.

“Xin hỏi hiệp nữ, cô còn làm chuyện gì kinh thiên động địa nữa không? Thỉnh nữ hiệp thông báo trước cho tiểu nhân để tiểu nhân còn có thời gian chuẩn bị.”

“Hết rồi.”

“Thật không???”

“Thật sự… nhỉ?!?”

“???”

Chuyện trên mạng náo loạn một phen, công việc hằng ngày trong đoàn phim vẫn như cũ không biến hóa gì. Chỉ là nhân viên công tác sẽ không gọi cô là Tiểu Kiều, đôi khi sẽ có người trêu ghẹo gọi cô là hội trưởng. Thịnh Kiều đùa giỡn trách cứ một hồi liền cũng để mặc bọn họ muốn gọi sao thì gọi.

Hôm nay cô có cảnh đối diễn với Trương Văn Quân. Hứa luật sư bị thương. Trương Văn Quân yêu cầu Thịnh Kiều đến bệnh viện thăm. Thịnh Kiều không đi. Trương Văn Quan hốc mắt ửng đỏ, biểu tình kịch liệt, rống to.

“Nhiếp hội trưởng. Cô không thể đem tình cảm quảng đại của cô mà phân cho anh ấy một ít được sao?”

“Cắt. Cắt.”

Trương Văn Quân ủy khuất quay đầu hỏi.

“Vì sao lại cắt ạ? Cảm xúc của em đang rất tốt mà.”

Đạo diễn liếc mắt.

“Cậu vừa kêu cái gì đấy?”

“Nhiếp… hội trưởng? Hội cảnh sát?”

Toàn bộ mọi người cười ầm lên.

Hoắc Hi ngồi bên cạnh đạo diễn. Trên màn hình, cảm xúc của Thịnh Kiều liền mạch lưu loát, so với thời gian mới tiến tổ quả thật là thu phóng phi thường tự nhiên.

Vương đạo diễn châm điếu thuốc, nghiêng đầu nói.

“Cuối năm nay lấy bộ phim này tham gia giải Kim Ưng, thế nào?” (Đối với nghệ sĩ Cbiz, các giải thưởng danh giá nhất mà họ hướng tới trong sự nghiệp của mình gồm có: cấp S là Cành cọ vàng – LHP Cannes, Sư tử vàng – LHP Venice, Gấu vàng – LHP Berlin; cấp A là Kim Mã – Đài Loan, Kim Tượng – Hồng Công, Kim Kê – Đại lục; riêng với diễn viên truyền hình thì có 3 giải thưởng danh giá là Bạch Ngọc Lan, Kim Ưng và Phi Thiên)

Hoắc Hi nhíu mày.

“Cô ấy sao?”

Vương đạo diễn cười cười.

“Đúng vậy.”

Hoắc Hi lắc đầu.

“Phát triển quá mạnh. Không tốt.”

Vương đạo diễn thả ra một vòng khói.

“Chú đây là đang che chở. Cũng chẳng có cách nào bịt miệng người ngoài, còn không bằng sớm một chút đứng vững gót chân, có giải thưởng rồi cũng dễ nói chuyện hơn a~” – vỗ vỗ vai – “Chú cũng tham gia đi, cùng nhau song sát, giành luôn hai giải thưởng, quá đẹp.”

Hoắc Hi chỉ cười chứ không nói.

“Haiz… được rồi, không nói chuyện này nữa. Kịch bản kia, chú xem rồi thấy thế nào? Sửa mấy lần, hẳn là vừa ý rồi?”

Hoắc Hi gật đầu.

“Em cũng đang tính bàn với anh chuyện này. Sau khi đóng máy, em muốn ra ngoại quốc tu tập một thời gian. Hành trình nửa năm kế tiếp đều sẽ đẩy lùi. Anh nếu chờ được, em muốn sang năm mới bắt đầu quay.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Hi đề cập tới, Vương đạo diễn kích động không thôi, run run điếu thuốc trong tay, khói bụi rơi đầy ống quần.

“Chỉ chờ những lời này của chú!!!”

Đạo diễn phim truyền hình chuyển hình sang thành đạo diễn phim điện ảnh ít nhiều sẽ gặp chướng ngại. Tác phẩm dùng để chuyển hình, cho dù là kịch bản hay là diễn viên đều phải lựa chọn cẩn thận. Vương đạo diễn lăn lộn trong giới truyền hình, nay muốn xông vào điện ảnh, cũng y như chuyện minh tinh muốn chuyển hình, đều có người thấy chướng mắt. Nếu ông tìm diễn viên điện ảnh có tiếng tăm, hoặc là họ không thèm hợp tác với ông, hoặc là họ sẽ kê cao giá cát-xê. Trong Cbiz hiện giờ, lựa chọn một người vừa có danh khí vừa có diễn xuất vừa có địa vị để đảm nhận vai nam chính, chỉ có một mình Hoắc Hi mà thôi.

Vương đạo diễn trời sinh là người đặc biệt cố chấp. Ông nhìn thấy tiềm lực trên người Hoắc Hi, cũng phát hiện manh mối Hoắc Hi muốn chuyển hình. Bá Nhạc thưởng thức ngựa tốt, nhìn thấy một con thiên lý mã chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao. Mà một khi ông đã nhìn trúng, cho dù bộ phim phải tạm hoãn, phải gác máy chờ, tiền đầu tư toàn bộ ngâm nước nóng, ông vẫn nhất quyết chọn Hoắc Hi, không thể là người khác.

Hiện giờ, Hoắc Hi xem như đồng ý, tâm trạng bất an của ông liền thả nhẹ.

Bên đây bàn luận hăng say, bên kia Trương Văn Quân tuyệt vọng hô lớn.

“Vương đạo, có qua không? Cánh tay em sắp bị hội trưởng vặn gãy rồi.”

Trên màn ảnh, Thịnh Kiều đang đè Trương Văn Quân, vặn cánh tay của hắn ra sau, ấn trên mặt đất, mặt hai người đổ mồ hôi ròng ròng. Đạo diễn nói.

“Quay lại một lần nữa.”

Trương Văn Quân ngang bướng nói.

“Em vừa rồi cảm xúc thật sự đặc biệt bùng nổ. Vương đạo, nếu không anh xem lại thử xem.”

“Nói thừa. Cậu nhớ lại xem vừa rồi gọi Tiểu Kiều là gì?”

“…”

Thế là bọn họ phải quay lại một lần nữa, cảm xúc nghẹn đúng chỗ, một lần liền qua.

Thịnh Kiều đặt mông ngồi xuống đất, nói với Đinh Giản.

“Chị bị cảm nắng. Mua cho chị cây kem giải nhiệt đi!”

Hoắc Hi cười cười, đi qua, kéo cô từ dưới đất đứng lên, lôi cô tới đứng dưới lều che nắng. Tiểu Đản nhanh chóng móc một hộp hoắc hương từ trong túi ra, tung ta tung tăng chạy tới, đưa cho Thịnh Kiều rồi nói.

“Uống đi.”

“Làm gì?”

Tiểu Đản ngây ngốc hỏi lại.

“Không phải cô bị cảm nắng sao?”

“…”

Hoắc Hi phì cười.

“Cảm nắng là cái cớ thôi. Cô ấy chỉ muốn ăn kem.”

Tiểu Đản: “…”

Tưởng có thể lấy lòng bà chủ tương lai, sao lại khó thế này a~