Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 90: Gặp Phong Mặc Vân.




Nam nhân mặt đầy âm khí bước về phía Cầm Thanh Tuyết, hắn cất giọng đầy âm trầm nhìn nàng :

- Tiểu nha đầu, nội lực cũng thật tốt. Vừa hay hôm nay bổn tọa rảnh rỗi, vẫn muốn cùng ngươi so đấu một trận.

Cầm Thanh Tuyết ngay sau khi nhìn rõ ra nam nhân trước mặt, nàng lại không muốn dây dưa với hắn chút nào, cả người đều tỏa ra hàn khí .Khuôn mặt hắn ngoài có chút hung ác cả người còn tỏa ra âm khí mạnh ,ở trên chán của hắn là in một dấu tia sét đen.

Mà ngời có gin tia sét đen cg chỉ có thể là giáo ch ma gio, cng là mt t giáo trong giang hồ.

Hơn nữa ai mà không biết giáo chủ ma giác là tà giáo, vẫn luôn giết người không ghê tay. Bây giờ lại đang ở chính chợ trong kinh thành, nàng không thích cũng không muốn làm ảnh hưởng tới người vô tội.

Cầm Thanh Tuyết thấy hắn đến đã không có chủ ý tốt, nên cũng không muốn dây dưa thêm tới nam nhân trước mặt, nàng đi về phía A Ý rồi kéo cánh tay A Ý quay người muốn rời đi.

Giáo chủ ma giáo Bạch Thiên Long thấy nàng khinh thường mình liền lạnh lùng bước về hướng nàng rồi ra chiêu thức đánh.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đẩy A Y ra rồi tránh một trưởng của hắn, nàng lạnh lùng nói :

- Giáo chủ ma giáo đây là kinh thành cũng không phải trong võ lâm, ngươi như vậy chính là muốn dưới chân tiên hoàng đối đầu với Hoàng thượng hay sao?

Bạch Thiên Long hừ lạnh, hắn thấy nha đầu trước mặt này cũng có chút miệng lưỡi. Thấy nàng trả lời mình hắn liền lạnh giọng nói:

- Chi bằng ta với ngươi ra ngoại thành giao đấu.

Cầm Thanh Tuyết lạnh nhạt đáp :

- Ta cũng không rảnh và cũng không nói muốn đấu cùng ngươi.

Bạch Thiên Long nắm tay thành quyền tức giận nói :

- Nha đầu ngươi chính là khinh thường ta hay là sợ đánh không lại ta.

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp trả lời thì bên phía sau liền có tiếng nam nhân trầm trầm giọng nói :

- Đường đường là giáo chủ ma giáo nổi danh trong giang hồ, lại ở đây ức hiếp một tiểu nữ tử liểu yếu đào tơ. Quả thật khiến ta phải nhìn ngươi bằng một ánh mắt khác.

Cẩm Thanh Tuyết còn chưa quay người nhìn lại thì đã có một mùi hương cây trúc bạch phảng phất quanh mũi.

Mùi rất dịu nhẹ và thanh mát tựa như mùi này là do hắn ở nơi có cây trúc bạch ám vào cơ thể, chứ không phải là dùng cây trúc bạch triết ra tinh dầu như nàng thấy sư phụ từng làm trong rừng trúc.

Bạch Thiên Long hừ lạnh nhìn về phía nam nhân mặc y bào màu xanh ngọc khẽ nói :

- Phong trang chủ cũng thật biết lúc xuất hiện, tiếc là chuyện này cũng không liên quan tới ngươi, ngươi cũng đừng xía miệng vào.

Nam nhân mặc áo xanh bước tới ngang hàng với Cầm Thanh Tuyết, hắn nhìn nàng liền cúi người chào nàng một cách xã giao. Trong mắt hắn cũng không có ác ý hay địch ý với Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới để ý nam nhân đứng cạnh mình, một thân điểm đạm ánh mắt nhu hòa. Cả người cũng tỏa ra chút nhẹ nhàng phong ưu, nàng cũng không có quen biết hắn, nhưng nàng vẫn nhẹ cúi đầu theo lễ nghi đáp lại hắn.

Bạch Thiên Long liền trầm giọng nói với nam tử kia :

- Phong trang chủ, ngươi cũng không phải không nhận ra là người của ta bị nha hoàn của nàng ta đánh tơi tả. Ta đây chẳng phải chỉ muốn đến đòi lại công đạo cho họ hay sao?

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh rồi trầm giọng nói :

- Giáo chủ ma giáo cũng thật biết nói đùa, ngươi cũng không biết đầu đuôi sự việc thế nào liền ra tay đánh lén nha hoàn của ta. Mà có trách cũng là trách thuộc hạ của ngươi vô dụng đi.

Bạch Thiên Long tức giận chỉ thắng tay về phía Cầm Thanh Tuyết rồi gắn giọng :

- Ngươi... Ngươi... Một nha đầu cỏn con mà khẩu khí cũng thật lớn. Bồn tồn hôm nay nhất định phải cho ngươi trả giá.

Nam nhân đứng cạnh Cầm Thanh Tuyết liền hắng giọng nói về phía Bạch Thiên Long:



- Giáo chủ ma giáo ta thấy thế này, dù sao còn vài tháng nữa là tới đại hội võ lâm, chi bằng khi ấy ta cùng với sư huynh ta sẽ đưa thiệp mời ngươi cùng tới tham gia. Chuyện này ngươi hành sử với vị cô nương này ở đây cũng không phải là việc nên làm, hoàng thượng đồng phương quốc cũng không phải người để ngươi đối đầu.

Bạch Thiên Long tuy còn chút tức giận với Cẩm Thanh Tuyết nhưng tên Phong công tử này ra điều kiện cũng rất hay. Hắn vừa hay muốn nhân cơ hội đó để người kia có cơ hội tới lương đài chỗ tế thần trong Võ lâm.

Bạch Thiên Long thu lại sát ý trong mắt, hắn không nói gì với Cầm Thanh Tuyết mà quay ra nhìn nam tử kia trầm giọng nói:

- Phong trang chủ, nói lời nhớ giữ lời. Chuyện hôm nay bổn tọa không chấp nhặt với nha đầu này nữa .

Nam tử kia liền gật đầu đáp ứng hắn.

Bạch Thiên Long liền quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết tỏa ra âm khí rồi nói :

- Nha đầu, sau này ngươi tốt nhất tránh xa bồn tôn và người của bồn tôn một chút. Không đừng trách bồn tôn lần sau gặp ngươi ở đầu liền đánh ngươi ở đó.

Không để Cầm Thanh Tuyết đáp lại hắn liền quay người đi về phía đám người đang dìu nhau đứng phía sau rồi lạnh giọng nói:

- Còn không mau trở về.

Sau khi người của ma giáo rời đi Cầm Thanh Tuyết mới quay lại nhìn nam nhân kia rồi cúi người nói :

- Đa tạ vị công tử đã giúp ta giải vây.

Phong Mặc Vân liền cười nhẹ đáp lại nàng :

- Cũng là chuyện nên làm, không biết quý danh của cô nương đây là?

Cầm Thanh Tuyết để ý thấy tên thư đồng vẫn đi theo phía sau của nam nhân kia, ngay sau khi giáo chủ ma giáo rời đi, hắn liền đi bốn phía xung quanh rồi đưa tay chia bạc cho những người dân đang vẫn còn đứng xem chuyện vừa rồi để họ di tản đi nơi khác. Trong mắt nàng lại có chút hảo cảm vì sự chu đáo của nam nhân trước mặt.

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu rồi cũng nhẹ giọng nói :

- Tiểu nữ họ Cầm tên Thanh Tuyết.

Phong Mặc Vân không đề nàng hỏi hắn liền cúi đáp lại nàng :

- Vậy là cô nương là người trong kinh thành này rồi. Ta là Phong Mặc Vân ta tới từ Đồng Châu cách đây hơn hai nghìn dặm, lần này được thư mời tới kinh thành tham dự yến tiệc.Cũng không biết đường lối nên ta tới nới hơi sớm hơn dự tính.

Phong Mặc Vân nở nụ cười nhẹ, hắn lại có chút gượng gạo nói tiếp về phía nàng :

- Ta đây là lần đầu tới kinh thành cho chút ngỡ ngàng, không biết có thể làm phiền cô nương dẫn ta đi một đoạn hay không?

Cầm Thanh Tuyết nhìn trời cũng còn sớm, hơn nữa nàng cũng muốn đưa A Ý tới Gấm nhung phường mua vài bộ y phục, thấy hẳn mở lời cũng coi như cùng hẳn tới phía trước một đoạn vậy.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu đáp :

- Cũng tiện đường ta tới chính chợ phía trước, vậy chi bằng ta đi cùng công tử một đoạn.

Đi một đoạn không xa hai người liền gặp Cẩm Phượng Ngọc phụ thân của Cầm Thanh Tuyết cùng với một vị công tử trẻ tuổi nữa đang đi ngược đường.

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp phản ứng hay hành lễ thì phụ thân nàng đã đi lại phía Phong Mặc Vân cúi người chào hỏi :

- Phong thiếu trang chủ, gặp được công tử ở đây thật vinh hạnh cho lão nhân gia ta quá.

Phong Mặc Vần cũng cúi người nhàn nhạt đáp lại Cẩm Phượng Ngọc :

- Cầm thương gia thật khách khí quá, tại hạ cũng rất là vinh dự được đến kinh thành một chuyến.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới cúi người hành lễ với phụ thân:

- Thanh Tuyết tham kiếm phụ thân.

Cầm Phượng Ngọc từ nãy giờ vẫn luôn chú ý tới Phong Mặc Vân, hắn là một trong ba người trên đại lục nắm giữ mạch hàng hóa lớn nhất. Hắn chỉ đứng sau người phía sau Huyết Sát Các. Gặp được hắn chính là có cơ duyên để mở rộng mặt hàng và địa bàn của Cầm gia trang .



Đến lúc Cầm Thanh Tuyết hành lễ với mình ông mới quay lại rồi nói:

- Thanh Tuyết, con ra ngoài khi nào vậy? Di nương vừa tìm con muốn cùng con đi dự yến hội .

Cầm Phượng Ngọc nhìn thấy Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân đi cùng nhau trong lòng liền vui mừng, ông lập tức hỏi tiếp :

- Thanh Tuyết.. Con và Phong thiếu trang chủ có quen biết sao?

Cầm Thanh Tuyết cúi người lắc đầu đáp lại :

- Phụ thân, nữ nhi và vị công tử này cũng vừa mới gặp khi nãy. Cũng may có vị công tử này ra tay sử lý giúp nữ nhi chút chuyện sảy ra.

Phong Mặc Vân khuôn mặt vẫn chứa đầy nhu hòa và phong lưu,hắn nhẹ giọng đáp lại ngay sau lời của nàng:

- Cầm tiểu thư đừng quá để tâm, đây cũng là việc ta nên làm.

Cầm Phượng Ngọc cũng liền cúi người nói với Phong Mặc Vân:

- Lão mỗ thay mặt nữ nhi tử trong nhà đa tạ Phong thiếu trang chủ. Lão nhân hi vọng thiếu chủ có thể để lão nhân ta mời ngài tới phủ dùng bữa, vào một ngày thiếu chủ rảnh rồi, coi như lời cảm tạ .

Cẩm Thanh Tuyết nhìn ra phụ thân là đã có chủ ý và tính toán. Nàng không nói mà chỉ nhàn nhạt nhìn hai người nói chuyện.

Phong Mặc Vân ngoài mặt vẫn là nhu hòa như cũ, trong lòng lại có chút vui vẻ, vậy là hắn có thể gặp và tiếp xúc với Cầm Thanh Tuyết thêm rồi. Hắn liền nở nụ cười nhẹ vừa nói vừa gật đầu với Cầm Phượng Ngọc :

- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, chọn ngày không bằng được ngày, ngày mai tại hạ có việc tới gia trang lúc sáng . Trưa mai liền có thời gian rảnh.

Cầm Phượng Ngọc không ngờ Phong Mặc Vân lại đồng ý ngay, ông cười lớn gật đầu cười nói với Phong Mặc Vân:

- Phong thiếu trang chủ hiểm khi tới kinh thành, chi bằng mời trang chủ vào tham quan một chút các bẩy tiết của

Cầm trang lão mỗ.

Cầm Thanh Tuyết cũng không muốn phá hỏng chuyện làm ăn của phụ thân, nàng liền nhu thuận nói về phía

Phong Mặc Vân:

- Phong công tử, tiểu nữ cũng có việc cần trở về phủ.

Phong Mặc Vân nghĩ ngày mai sẽ lại gặp được Cầm Thanh Tuyết nên hắn cũng cười nhẹ gật đầu, lời nói nhẹ nhàng đáp lại nàng :

- Được. Vậy ngày mai gặp lại Cẩm tiểu thư .

Cầm Thanh Tuyết cúi người hành lễ với phụ thân và Phong Mặc Vân rồi quay người rời đi.

Phía đối diện trong trà lầu lần này lại có thêm hai ánh mắt nhìn nàng chăm chú, tiểu nữ tử liền hừ lạnh nói :

- Nhị hoàng huynh, ta nhìn thấy nha đầu đó liền chả có chút hảo cảm nào. Nàng ta cũng đâu có xinh đẹp hay tài

nang gi.

Tề Phụng Quân uống một ngụm trà vừa nhìn theo bóng lưng của Cầm Thanh Tuyết vừa nói :

- Muội chính là chưa tiếp xúc và đấu trí với nàng ta. Nàng ta chính là một trong những người tài giỏi nhất ta từng gặp được.

Tề Mẫn Nhi bĩu môi lắc đầu, nàng là chả thèm quan tâm và để ý. Người mà nàng tới tìm và nhắm tới chính là

Đông Phương Lãnh, chỉ cần có thể ở bên huynh ấy nàng nguyện trả bằng tất cả mọi giá.

Tề Phụng Quân liền có chút thở dài, đáng tiếc cho nhị hoàng tử, một nhân tài hiếm có lại vì nàng ta mà không tiếc mệnh mình.