Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 7: Giải Quyết Mọi Chuyện.




Đúng như dự đoán ngay sau đó có mấy người bước vào dẫy hành lang cho gia nhân ở, mà người đi đầu tiên không ai khác chính là Cầm Phượng Ngọc phụ thân của thân chủ, với khuôn mặt đầy tức giận phía sau còn có nhị phu nhân đang nem nép lo sợ theo phía sau.

Tiểu Linh thực rất thông minh thấy Cầm thừa tướng đang tới liền dập đầu mạnh xuống nền nhà vừa khóc vừa nói :

- Tứ tiểu thư nô tỳ nói đều là sự thật , hôm đó nhị phu nhân cũng chỉ là nghe theo lời của đại phu nhân thôi.

Cầm Phượng Ngọc bước tới lạnh lùng nói :

- Ở đây là có chuyện gì? Ta mới ra khỏi phủ có mấy hôm mà đã loạn tới như vậy rồi hay sao.

Cầm Thanh Tuyết thấy Cầm Phượng Ngọc tới liền buồn bã cúi đầu rơi nước mắt , trong đầu thầm nghĩ cũng chỉ là mấy giọt nước mắt để hai người lộ diện thì cũng có đáng là gì. Giọng nói nghẹn đi :

- Phụ thân xin người điều tra rõ chuyện này , ngày hôm đó Tam ca con bị người ta ám hại, đại phu và thái y viện cũng đều chuẩn đoán bệnh là tam ca bị trúng độc phi hoàn tán mà chết. Xin người cho con được công đạo để an ủi Tam ca nơi chín suối.

Cầm Phượng Ngọc phất tay gật đầu, dù sao cũng là một mạng người hơn nữa nó cũng là nhi tử của ông :

- Được rồi. Mau đứng lên đi, quản gia mau tới đông viện mời đại phu nhân tới chính phòng đi. Người đâu mau đưa nha hoàn này lại đem tới đó luôn .

Sau đó Cầm Phượng Ngọc âm thầm quan sát từ cử chỉ và hành động của Cầm Thanh Tuyết , những lời nói vừa rồi khiến ông có cái nhìn khác với nữ nhi này. Ánh mắt lúc nãy ông thấy nó không có chút nào là sợ hãi lại có chút lạnh nhạt kiên định. Cứ như mọi việc nó đều nhìn thấu.

Nha hoàn Tiểu Linh bị hai gia đinh khác kéo tay ra chính phòng , nàng ta sợ hãi gào lên về phía Nhị phu nhân và tứ tiểu thư :

- Phu nhân, tiểu thư, xin hãy cứu nô tỳ .

Hai gia đinh thấy Tiểu Linh quá ồn ào liền lấy chiếc khăn nhét vào miệng ả.

Cầm thừa tướng quay bước đi ra cửa, nhị phu nhân cũng lầm lũi đi theo phía sau.

Thấy nhị phu nhân đi cách xa phụ thân một đoạn Cầm Thanh Tuyết nhân cơ hội đi lên rồi nói nhẹ thăm dò :

- Nhị di nương người nghe con nói một chuyện được không?

Nhị phu nhân Trầm Kim Anh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi , khẽ gật đầu .

Cầm Thanh Tuyết bước theo song song với nhị phu nhân, giọng nói có chút thương cảm :

- Nhị di nương bao năm qua gả vào Cầm phủ người có từng nghĩ vì sao người lại không thể hoài thai hay không ?

Vừa nghe câu nói của Cầm Thanh Tuyết khiến nhị di nương tâm chấn động ,việc mà nàng buồn nhất sao lại phát ra từ miệng đứa trẻ chỉ mới có 8 tuổi này chứ.

Trầm Kim Anh lắc đầu , giọng nói buồn đi hẳn :

- Ngươi có ý gì?

Cầm Thanh Tuyết không nhanh không chậm nhẹ đáp :

- Con biết chuyện con nói ra có thể người không tin , nhưng người hãy để ý lại trong phòng mình nhé. Nếu không tin con người có thể tìm tới Vạn thái trong cung hỏi lại.

Trầm Kim Anh gật đầu :

- Là chuyện gì? Có liên quan tới việc bản thân ta không thể hoài thai được , ta nhớ rất kĩ bản thân không có tự ý uống thuốc của bất cứ ai trong hay ngoài phủ . Cũng không từng bị ai hãm hại.

Cầm Thanh Tuyết cười lạnh hỏi lại nhị phu nhân :

-Người có chắc là không ai hãm hại mình chứ? Trong phủ ai là người đã tặng trầm hương đốt trong phòng cho người .



Không để nhị phu nhân trả lời, Cầm Thanh Tuyết liền nói tiếp :

- Sau khi cưới người về phủ , phụ thân liền tặng người cây trúc bạch mà phụ thân yêu thích ,đại di nương ngay khi biết được liền tặng cho người hộp trầm hương. Người có thấy lạ không? Trong phủ ai là người không biết đại phu nhân rất nhiều lần từng ngăn cản phụ thân lập thêm thê thiếp. Người về phủ còn không nhận ra ánh mắt chán ghét và căm hận của đại phu nhân sao?

Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nói :

- Sách y dược của Vạn thái y từng ghi như này " trúc bạch thanh mát hợp với trầm hương sớm ngày sinh bệnh, kị với mệnh sinh ".

Trầm Kim Anh kinh hãi trong lòng, đúng là cây trúc bạch tỏa hương nhè nhẹ. Trầm hương đốt

thơm thoang thoảng , hai loại này kết hợp thành một khiến bà ăn ngon ngủ ngon hơn . Nếu như đúng sách dược của Vạn thái y nổi tiếng trong cung ghi vậy thì loại độc không gây chết người nhưng lại khiến cho nàng khó hoài thai .

Thấy khuôn mặt biến sắc của nhị phu nhân Cầm Thanh Tuyết có tia cười trong ánh mắt rồi nhanh chóng vụt tan, thay vào đó vẫn là đôi mắt đẫm lệ thập phần ủy khuất.

- Di nương con thật lòng là thương cảm cho người , đại phu nhân không những hại người khó hoài thai nay lại còn cố ý để cho người ra tay hại chết ca ca của con. Bà ấy chắc chắn muốn phụ thân tra ra người nấu cháo sen cho ca ta ăn để phụ thân nổi giận và trách phạt người.

Trầm Kinh Anh hừ lạnh , lần này nàng quyết phải trả lại những mất mát mà mười hai năm trời bị Phương Diêu Chinh thao túng.

Trước mặt là tới chính phòng Cầm thừa tướng ngồi ngay phía chính giữa, cách bên bàn là đại phu nhân vẫn cao cao tại thượng khuôn mặt tự tại, đắc ý . Bên cạnh là đại tiểu thư và nhị thiếu gia khuôn mặt vừa buồn bực vừa chán ghét nhìn ra ngoài.

Nhị di nương cùng Cầm Thanh Tuyết bước vào , nhị di nương đi tới bên đối diện đại phu nhân rồi ngồi xuống. Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống hàng ghế cách nhị phu nhân một ghế , đối diện với nhị thiếu gia.

Dưới nền đất là nha hoàn Tiểu Linh đang bị chói tay chân, miệng bị bịp lại bằng miếng khăn lớn .

Cầm thừa tướng uống một lời nói trong tức giận :

- Đại phu nhân mấy hôm ta rời khỏi phủ đã có việc gì ?Tại sao lại loạn thành một mớ như vậy ?

Đại phu nhân Phương Diêu Chinh đưa khăn tay lên lau nước mắt giọng nói nghẹn đi :

- Lão gia người biết đấy trong phủ chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ta giải quyết. Cũng không phải ít việc mà chuyện gì cũng do ta được, hôm đó ta cũng chỉ là như thường ngày đến hàn huyên với Trầm muội. Cũng biết muội ấy đau lòng về việc không hài thai. Hơn nữa ta cũng thương hai nhi tử của tam phu nhân giống như với nhi tử của mình , dù sao cũng chung dòng máu với lão gia , ta vẻn vẹn cũng chỉ khuyên nhị muội muội để tâm tới hai đứa nhỏ đó thôi.

Nhị phu nhân Trầm Kim Anh đứng bật dậy khom người với Cầm thừa tướng , lại nhìn về phía đại phu nhân mà nói lớn :

- Đại phu nhân có phải đã quên chuyện gì hôm đó nữa rồi hay không?

Đại phu nhân cười thân thiện với nhị phu nhân, giọng nói thập phần quan tâm :

- Đúng là khi ấy ta có tặng cho muội hai chiếc trâm ngọc quý và thêm chút trầm hương do hoàng hậu trong cung bạn tặng ta, thấy muội thích mùi trầm hương nên ta đem tặng muội một chút chứ không có gì khác.

Nhị phu nhân thấy đại phu nhân cố ý nói sai sự thật liền đi ra giữa sảnh , quỳ gối xuống trước mặt Cẩm thừa tướng. Giọng thập phần ủy khuất :

- Lão gia người làm chủ cho thần thiếp , hôm đó chính đại phu nhân tới đưa cho ta bột thuốc .Ta cũng vì tin tưởng lòng tốt của đại phu nhân nên nghe lời mới thành ra hại chết Thanh Phong vô tội .

Trầm Kim Anh nước mắt rơi lã chã , trong lòng thầm oán trách đại phu nhân lòng dạ độc ác đã hại nàng không thể hoài thai. Lúc đó là do nàng ngu ngốc để bị lợi dụng ra tay giết chết người dễ tranh dành gia sản với nhi tử của ả.

Phương Diêu Chinh bình tĩnh khẽ khàng nhìn về phía Cầm Phượng Ngọc nói :

- Lão gia người xem hôm đó rõ dàng chính tay Trầm muội xuống bếp nấu cháo sen cho Thanh Phong bây giờ lại muốn đổ tội cho ta. Lão gia người có thể hỏi Phương Liên , hôm đó nó xuống đúng lúc gặp Trầm muội đi lên . Nó có ngỏ ý xin chút cháo ăn mà Trầm muội nhất định từ chối, thử hỏi xem ai mới đúng là người cố ý sát hại Thanh Phong.

Cầm Phương Liên ngồi bên dưới cũng gật đầu phụ họa khẳng định mẫu thân mình nói thật.

Cầm thừa tướng tức giận đập bàn , trong phủ đúng là dối thành một nắm lớn ,nếu hai người Phương Diêu Chinh và Trầm Kim Anh vẫn quyết đối đầu tìm ra chân tướng vậy thì người ảnh hưởng hẳn là ông chứ không ai khác.



Cầm thừa tướng hết sức đắn đo một bên là Trầm gia trang cũng giúp ông không ít trên đường làm ăn của Cầm phủ. Bên này Phương Diêu Chinh lại là tỷ muội quen biết thân thiết của hoàng hậu , thêm Phương phủ đứng sau phò tá để ông nắm vững địa vị trong triều đình.

Cầm thừa tướng lạnh giọng nói lớn :

- Đủ rồi , cùng là thân mẫu trong phủ lại cãi nhau om sòm lên còn ra thể thống gì. Người chết cũng đã chết rồi, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi , sau này cũng đừng ai nhắc lại nữa.

Cầm Thanh Tuyết rất thất vọng trong lòng , nàng là đã đặt kì vọng quá cao về vị phụ thân này rồi. Cầm thừa tướng là đang e dè về vai vế của đại phu nhân hay sao?

Cầm Thanh Tuyết đứng bật dậy đi tới giữ chính phòng, mặt đầy lạnh lùng và bất mãn nhìn về phía Cầm thừa tướng, giọng nói có chút ghét bỏ :

- Phụ thân ... Người thân là thừa tướng của một nước , ngay cả mạng người của thường dân đối với người vẫn còn quan trọng . Đằng này ngay cả nhi tử máu mủ ruột già của người , người cũng nói đơn giản một câu quá rồi là qua rồi như vậy sao ?

Cẩm thừa tướng cũng không biết đứa nhỏ trước mặt lấy dũng khi ở đâu ra mà nói được những câu như thế trước mặt bao người , mọi chuyện dù có minh bạch đi chăng nữa thì người chịu thiệt vẫn chắc chắc là nó . Cầm thừa tướng đập mạnh li trà trên tay xuống bàn ông nói :

- Hỗn xược. Câm miệng lại cho ta từ khi nào việc làm người thế nào ta cũng phải để ngươi dậy.

Cầm Thanh Tuyết càng không phục trong lòng vừa định nói thêm liền bị nhị phu nhân đứng lên kéo tay lôi lại phía sau mình ,nhị phu nhân khẽ lắc đầu với nàng.

Vừa rồi thấy Cầm Phượng Ngọc tức giận Trầm Kim Anh cũng biết nếu đứa nhỏ này cứ tiếp tục vậy thì sẽ làm cho ông ta chán ghét thêm , hơn nữa cũng khiến đại phu nhân chĩa thẳng mũi kiếm vào nó .Với đứa nhỏ tám tuổi không người thân thiết vậy quãng thời gian sau này nó phải làm sao đây.

Trầm Kim Anh nhìn thẳng vào Cầm Phượng Ngọc, hôm nay nàng muốn nói cho rõ dàng việc bản thân không thể hoài thai có thật sự là do đại phu nhân cố ý gây ra hay không .Trước nay nàng chưa từng nghi ngờ gì bà ta cho tới ngày hôm nay.

Còn nói Phương phủ có công giúp lão gia trong triều đình thì Trầm gia trang ta cũng giúp Cầm phủ trong việc kinh doanh phát triển bên ngoài, như vậy hai bên là một chín một mười để so sánh.

Trầm Kim Anh nước mắt chảy dài nhìn Cầm thừa tướng mà khóc lên , lời nói nghẹn ngào :

- Lão gia người nghe ta nói được không ta....

Lời còn chưa nói hết liền bị Cầm thừa tướng hét lên ngăn lại :

- Đủ rồi...Ta quyết định đại phu nhân vì quản lý không nghiêm chuyện trên dưới trong phủ phạt đóng cửa suy nghĩ trong phòng 1 tháng. Mọi việc quản lý trong phủ cứ giao lại một phần cho nhị phu nhân .Trong vòng một tháng không được cùng tham gia yến tiệc hay thưởng trà trong hoàng cung.

Phương Diêu Chinh đứng bật dậy ,nhưng nhìn ánh mắt kiên định thêm phần tức giận của Cầm Phượng Ngọc thì lại nhín nhịn gật đầu đáp :

- Lão gia nói phải, Diêu Chinh ta đều nghe lão gia sắp xếp.

Cầm Phượng Ngọc nhìn Trầm Kim Anh đang sướt mướt liền nói :

- Nhị phu nhân nếu đã yêu thương Thanh Phong như vậy thì mỗi ngày đều đến từ đường đọc kinh cầu siêu độ cho nó đi, cứ làm trong vòng một trăm ngày. Sau này mọi công việc trong phủ sẽ nhận một phần quản lí sổ sách từ đại phu nhân , chuyện lớn nhỏ trong phủ đều được tham gia, có gì không hiểu cứ hỏi quản gia.

Lời vừa nói ra khiến Phương Diêu Chinh say sẩm mặt , Cầm thừa tướng là đang muốn thu bớt quyền uy trong tay bà hay sao?

Cầm Phượng Ngọc nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :

- Còn Thanh Tuyết trước đây có Thanh Phong và nhũ mẫu kề cạnh ,nay Thanh Phong không còn, mà nhũ mẫu đã nhiều tuổi rồi vậy ta cho con chuyển về biệt viện phía tây sát với biệt viện của nhị phu nhân. Ban thêm ba nha hoàn sai vặt ,mỗi tháng đều được trợ cấp ăn uống, trang phục và tiền tiêu vặt giống như của Phương Liên và Phương Bình . Tất cả quyết định như vậy đi.

Cầm Phương Liên bất mãn nhìn sang phía của Cầm Thanh Tuyết , sự khinh bỉ hiện rõ lên khuôn mặt. Nàng ta đứng lên dập chân nói về phía Cầm Phượng Ngọc, tay chỉ thẳng về chỗ Cầm Thanh Tuyết :

- Phụ thân sao có thể như thế được , con và nhị ca mới là đích nữ đích nam trong phủ . Sao nó có thể nhận được nhiều ưu ái giống nhau được.. Con không cam tâm.

Cầm Phượng Ngọc muốn trở về thư phòng nghỉ ngơi , vừa bước xuống tới chỗ đại phu nhân và nói :

- Đại phu nhân trong thời gian một tháng suy nghĩ này ta hi vọng bà có thể rèn cho Phương Liên trở nên tốt hơn, sau này có thể là thái tử phi hay không cũng rất quan trọng về thái độ vào lễ nghi nữa.

Nói song Cầm Phượng Ngọc rứt bước rời đi .