Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 65: Ngày Trở Về.




Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã tới ngày thứ một trăm sau khi Đại Minh Sư mất.

Hôm nay như thường ngày Cầm Thanh Tuyết nấu một mâm cơm đơn giản, nhưng trong mâm cơm hôm nay còn có một bình rượu nhỏ bên cạnh.

Sau khi rót đầy rượu vào ba chén nhỏ trên mâm, Cầm Thanh Tuyết liền quỳ xuống trước nấm mồ của sư phụ rồi nhè nhẹ nói :

- Sư phụ, hôm nay là tròn một trăm ngày người rời đi. Cũng chính là ngày cuối cùng trong 5 năm con ở U Sơn Cốc với người. Hôm nay Thanh Tuyết đặc biệt nấu món rau tiến vua và xào ngọn rau bồ công anh mà người vẫn thích ăn. Con kính người ba chén rượu, chén đầu tiên con xin cảm tạ người đã cứu mạng con khỏi bờ vực sinh tử vào 5 năm trước.

Sau đó Cầm Thanh Tuyết cầm lên chén rượu nhỏ đầu tiên dập đầu một lậy rồi đổ nhẹ xuống đất trước ngôi mộ của Đại Minh Sư.

Nàng tiếp tục cầm chén thứ hai rồi cất giọng trầm lắng nói :

- Chén thứ hai con xin cảm tạ công người dậy bảo và yêu thương con trong thời gian 5 năm qua.

Cầm Thanh Tuyết lần thứ hai đổ cả chén rượu xuống trước ngôi mộ của Sư phụ.Song nàng cất lời, giọng nói có chút lưu luyến có chút bất đắc dĩ:

- Chén cuối cùng con mời hai người,cũng như lời chia tay của con đến hai người. Con xin phép sư phụ và sư cô ngày mai sẽ trở về kinh thành nơi mà con đã sinh ra, có những chuyện trong tâm thức của con luôn thúc giục mình phải trở về nơi đó. Ở nơi đó vẫn còn việc con chưa làm xong.Cầm Thanh Tuyết đổ nốt chén rượu còn lại xuống trước hai ngôi mộ.

Mấy ngày nay tâm trí của Cầm Thanh Tuyết cứ rối bời cả lên, trong lòng lại thấy chú khó chịu. Khi ngủ luôn gặp những cơn mộng mị vừa xa lạ lại vừa buồn bã.

Cầm Thanh Tuyết cũng không quên uống đan dược mà sư phụ đã đưa cho nàng trước lúc lâm trung.

Bất chợt Cầm Thanh Tuyết nhớ lại từng lời căn rặn của Sư phụ trước khi ra đi. Nàng thấy bản thân có chút mơ hồ, bên trong lời nói của sư phụ dường như có ẩn tình gì đó mà nàng không biết.

Sáng ngày hôm sau.

Cầm Thanh Tuyết theo thói quen dậy sớm, nàng liền chuẩn bị tay nải và một số lọ đan dược cần thiết mang theo bên mình. Cũng không quên mang theo những công cụ để tạo lớp da dịch dung. Nàng cũng không quên chào tạm biệt sư phụ và sư cô, cũng hứa mỗi năm sẽ trở về thăm hai người ít nhất một lần.



Sau ra ngoài Cầm Thanh Tuyết kiểm tra lại một lần trận pháp. Thấy mọi thứ an toàn nàng mới yên tâm rời đi.

Theo trí nhớ mang máng trong đầu, Cầm Thanh Tuyết tìm về hướng của thừa tướng phủ.

Dưới kinh thành mấy ngày nay cũng rất loạn, đặc biệt trong Lãnh vương phủ.

Đông Phương Lãnh năm ngày trước trong khu săn bắn, hắn chính là đỡ cho Hoàng thượng một kiếm của hắc y nhân và trúng độc tiêu phong tán cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại.Đông Phương Tiêu cùng các thái y trong thái y viện mỗi ngày đều có mặt trong phủ của tam vương gia để giúp hắn giải độc và điều trị vết thương cho hắn.

Hoàng thượng cứ hai ngày lại tới thăm Đông Phương Lãnh một lượt, cũng cho người mang tới rất nhiều dược liệu tốt để chữa trị cho tên nhi tử này .

Từ hôm đó ông cũng đã có phần suy nghĩ thay đổi đối với Đông Phương Lãnh. Trước đây cũng vì ông đã quá khắc nghiệt đối với nó, đến nay nghĩ lại ông lại có chút hối hận. Lẽ ra ông không nên phân biệt đối sử với nó, dù sao trên người nó cũng là một phần huyết mạch của ông. Bao năm qua thật sự là ông quá tàn nhẫn với cả nhi tử của mình rồi.

Đông Phương Tiêu mỗi ngày đều rất bận, hắn xin phụ hoàng không vào triều thượng triều nữa. Hắn muốn mình chú tâm vào cứu Đông Phương Lãnh và cũng là dành thời gian sử lý công vụ ở Huyết Sát Các thay cho tam ca.

Đêm đến Đông Phương Lãnh lần nữa bị độc chạy loạn là cho cả người lên cơn sốt cao.

Đã năm ngày rồi nhưng Đông Phương Lãnh không có dấu hiệu tỉnh lại, làm Đông Phương Tiêu rất là lo lắng.

Độc tố trên người của Đông Phương Lãnh đã có phần giải trừ, chỉ là độc cũ chưa hết, độc mới đã xuất hiện làm cả ba loại độc dung hòa vào nhau xâm nhập vào các động mạch chủ trong cơ thể .

Đông Phương Tiêu thoáng thở dài, theo như hắn và A Huế bên cạnh mấy ngày nay đã theo dõi . Có lẽ Đông Phương Lãnh là bệnh từ tâm nên hắn không muốn tỉnh lại. Chứ độc tố trên người thì đã có phần ổn định.

Giờ Hợi* ( khoảng 23 giờ khuya) Đông Phương Lãnh phát sốt càng ngày càng cao.Đông Phương Tiêu đã dùng đủ mọi cách, từ thi châm, ngâm thuốc, chườm khăn. Nhưng kết quả không mấy khả quan hơn.

Lúc này Ảnh Nhất từ ngoài gấp gáp chạy vào rồi nói :

- Ngũ vương gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.



Đông Phương Tiêu đang tập trung thi châm kiềm chế độc tố trên người Đông Phương Lãnh, thấy Ảnh Nhất gấp gáp vậy liền gật đầu nói :

- Nói đi, có chuyện gì?

Ảnh Nhất cung kính cúi đầu nói :

- Ngũ Vương gia, Cầm tứ tiểu thư chiều nay đã trở về Cầm phủ . Thuộc hạ nghĩ tứ tiểu thư có thể cứu vương gia.

Đông Phương Tiêu trong lòng vui vẻ liền gật đầu nói:

- Đi.. còn không mau đi mời nha đầu đó tới đây.

A Huê đứng bên cạnh tay cũng khựng lại, không ngờ Cầm Thanh Tuyết thật sự đã trở về. Trong lòng có vài tia không vui, vì sao chủ tử luôn để tâm tới nàng ta như vậy.

Ảnh Nhất mặt bất đắc dĩ cúi thấp đầu nói :

-

Ngũ vương gia bây giờ đã quá khuya, chúng thuộc hạ đã đến giờ này sợ rằng không tiện, ngũ vương gia mời người đi mời Càm tứ tiểu thư giúp chúng thuộc ha.

Đông Phương Tiêu lập tức dừng tay, hắn vui mừng gật đầu. Lời Ảnh Nhất nói cũng đúng, mà Cầm Thanh Tuyết là đệ tử của Đại Minh Sư nhất định sẽ cứu được Đông Phương Lãnh.

Đông Phương Tiêu lập tức ra lệnh cho Ảnh Nhất và A Huê đưa Đông Phương Lãnh trở vào ôn tuyền ngâm mình. Để giảm đi cơn sốt và độc tố chạy loạn, còn hắn sẽ tới thừa tướng phủ một chuyến. Lần này bằng mọi cách nhất định phải mời được Cầm Thanh Tuyết tới thăm bệnh cho Đông Phương Lãnh.

Ngay sau đó Đông Phương Tiêu phất tay cho người đánh ngựa tới cửa sau của Cầm phủ.

Còn hắn dùng khinh công bay nhanh về sương phòng phía tây nơi ở của Cầm Thanh Tuyết.