Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 62




Cầm Thanh Tuyết sau khi quay trở lại giường ở phía trong nhà nàng khép nhẹ cánh cửa để mưa không hắt vào trong .

Cầm Thanh Tuyết bước vào lấy cây Băng ngọc bích kiếm về phía giường đặt lên chiếc bàn nhỏ bên trên. Nàng ngồi xếp bằng ở phía đối diện, sau lấy lại tinh thần, nàng nghiêm túc vận công để ổn định nội lực và khí tức, bỏ ngoài tai mọi tiếng động bên trong và ngoài phòng .

Lần nữa Cầm Thanh Tuyết đưa bàn tay mình đặt lên thanh kiếm, bản thân muốn cảm nhận linh khí và hồn kiếm. Để xem lần này Băng ngọc bích kiếm có xuất hiện linh khí giống như lần trước nàng kí khế ước với nó hay không .

Vừa đặt tay lên kiếm Cầm Thanh Tuyết bị khí lạnh từ thân kiếm bao quanh bàn tay, sau đó vô thức cảm thấy bị bàn tay băng kia xuất hiện rồi nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng và kéo nhanh như gió rồi vào nhảy qua làn nước lạnh vào phía bên trong thác nước lớn.

Bị kéo qua lớp nước chảy siết vậy mà cả người Cầm Thanh Tuyết lại khô thoáng bất ngờ. Bàn tay đó bất ngờ thả tay nàng ra rồi vụt mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về bốn phía xung quanh, từng làn hơi khí trắng mỏng bay lả tả tứ phía.

Cầm Thanh Tuyết nhận ra đây là hàn khí, tay nhẹ vận nội lực trong lòng bàn tay, phía sau lưng liền có hơi thở lạnh lẽo phập phồng thổi sau gáy. Nàng hừ lạnh, đánh lòng bàn tay mạnh ra phía sau cùng đó là nội lực vừa rồi nàng đã vận công. Chỉ thấy bàn tay băng lập tức duy chuyển về sau, tiếp theo lại xuất hiện lời nói hết sức âm vang:

- Quả xứng danh Thánh nữ, hàn khí khắp nơi vậy mà cũng không làm ngươi nao núng hay sợ hãi. Ta chỉ mới lướt qua ngươi cũng đúng nhận ra còn ra tay rất độc ác, đúng là người phù hợp để kí khế ước với ta.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh nhìn một bàn tay bằng đang bay lơ lửng trên không trung. Nếu nàng đoán không nhầm thì đây chính là phần hồn của Băng ngọc bích kiếm.

Cầm Thanh Tuyết nhận ra hàn khí ở đây vậy mà có thể sâm nhập được và thân thể mình, nàng vận nội lực trong người để tạo ra một rào cản làm cho khí lạnh không xâm nhập được vào trong da thịt mình rồi quay ra bàn tay băng lạnh lùng nói :

- Nếu đã không phục như thế chi bằng ngươi đánh với ta một trận. Ai thua thì liền phải nghe theo lời đối phương, mãi mãi về sau vẫn phải phục thù.

Bàn tay chứa linh hồn của Băng ngọc bích kiếm có chút ngạc nhiên nhìn Cầm Thanh Tuyết, nó cười lớn. Quả thật nữ tử trước mặt này nói rất đúng tâm ý của nó:

- Ha ha... Tốt... Lâu lắm rồi không vận động gân cốt, xem hôm nay ngươi có phải quỳ dưới chân ta xin lỗi hay không.

Cầm Thanh Tuyết nhếch môi cười lạnh, nàng lập tức ra chiêu thức dùng bàn tay không đánh về phía bàn tay bằng băng kia.

Bàn tay băng nhanh chóng đỡ chiêu của Cầm Thanh Tuyết rồi lại ra chiêu đánh về phía nàng.

Sau bảy bảy bốn chín lần ra chiêu rồi lại đỡ chiêu, Cầm Thanh Tuyết chiếm thế thượng phong liền ra sức đánh mạnh một trưởng chính giữa bàn tay băng kia.

Bàn tay băng bị trưởng của Cầm Thanh Tuyết đánh chính giữa lòng bàn tay, sức yếu hơn liền ngã bay về phía sau vách đá, tiếng ho cũng nhẹ nhàng vang lên.

- Khụ.. khụ...

Cầm Thanh Tuyết thu hồi chiêu thức, phủi tay áo rồi nhàn nhã nói về phía bàn tay băng đang nằm dưới đất:

- Thế nào ? Còn chỗ nào không phục nữa hay không?

Cầm Thanh Tuyết còn có phần tán dương bàn tay nằm dưới đất, rõ ràng bàn tay kia có thể dùng hán khí đánh về phía nàng khi giao chiến. Nhưng cuối cùng nó lại không làm thế, nó rất quang minh lỗi lạc, bàn tay ấy từ khi nhận thấy nàng không dùng nội lực đối phó nó, thì nó liền cũng theo nàng đánh tay không .

Bàn tay băng lần nữa bay lên không trung rồi hừ lạnh nói :

- Ngươi sợ dùng nội lực sẽ không đánh lại ta hay sao? Đã đánh tay không, mà ta thì một đấu với hai tay ngươi đương nhiên ta thiệt.

Cầm Thanh Tuyết cười lạnh gật đầu nàng đưa một tay về phía sau lưng, còn một tay vận nội lực rồi nói về phía bàn tay băng.

- Được ta dùng một tay chơi với ngươi.

Bàn tay băng hào sảng cười rồi lại nghiêm túc vận khí trong tay, hàn băng đóng cứng thành từng tảng đá bao quanh bàn tay ở chính giữa. Tiếp đến tảng băng đó lao nhanh về hướng Cầm Thanh Tuyết đang đứng.

Cầm Thanh Tuyết không tránh né bàn tay băng đang lao tới, mà trực tiếp dùng nội lực của mình cản phá hàn khí cực mạnh đó.

Hai bàn tay đập thẳng vào nhau, một bên là hàn khí, một bên là linh khí.

Bàn tay băng lần nữa văng ra ngoài, còn bị linh khí của Cầm Thanh Tuyết bao quanh và thanh tẩy hàn khí băng xung quanh trở thành một làn hơi lạnh.

Cầm Thanh Tuyết chỉ thấy trong người như có gì đó rất khác, nội lực trong người vừa rồi liền biến đổi thành ánh sáng xanh ngọc đập thẳng vào bàn tay kia làm nó bay ra ngoài.

Bàn tay băng sau khi tan đi băng đá liền đi tới phía trước mặt rồi quỳ xuống, giọng nói đã cung kính hơn trước rất nhiều :

- Chủ nhân .

Cầm Thanh Tuyết biết băng ngọc bích kiếm này đã phục thù nàng hoàn toàn. Nàng buông cánh tay phía sau lưng xuống rồi hỏi :

- Sau này ngươi tốt nhất sau này bớt hống hách một chút . Tên ngươi là gì ?

Bàn tay băng cung kính cúi đầu, giọng nói trầm lặng :

- Vâng thưa chủ nhân. Thuộc hạ là Băng Ngọc Bích tên như kiếm, kiếm như tên.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu lại nói :

- Tên gì mà dài dòng, sau này ta gọi ngươi là A băng được không?

Bàn tay băng cung kính gật gật nói:

- Mọi thứ của thuộc hạ đều nghe theo chủ nhân nói. Sau này thuộc hạ nguyện vì chủ nhân vào sinh ra tử, chỉ cần người ra ám hiệu lệnh nhất định thuộc hạ sẽ xuất hiện.



Nàng cũng nhàn nhạt gật đầu rồi quay vào nhìn tận sâu phía trong sâu hốc hang tối.

Nơi đó đang có ánh sáng nhẹ chiếu ra, làm thu hút ánh mắt và sự tò mò trong

người Cầm Thanh Tuyết, nàng liền trầm giọng hỏi :

- Trong mật thất phía trong là có thứ gì?

Bàn tay băng trầm giọng đáp lại :

- Chủ nhân bên trong là Xà Long, nó nuốt giữ Tinh Ngọc Bạch Thể.

Cầm Thanh Tuyết thoáng tia chau mày, vậy ra là viên tinh ngọc đó cũng là một trong số vật hiến tế trong cuốn bí tịch.

Cầm Thanh Tuyết trầm lặng, trong lòng vẫn luôn vang lên câu nói trong thâm tâm, "mau đi vào trong lấy lại tinh ngọc bạch thể " nàng bước chân nhẹ hướng vào phía trong .

Bàn tay băng vừa đi theo vừa hô lớn, lo lắng:

- Chủ nhân, không thể vào đó.

Cầm Thanh Tuyết khựng lại bước chân nói :

- Vì sao?

Bàn tay băng lầm lũi đáp:

- Là do... do.. Do Xà Long trấn giữ trong đó rất mạnh, chủ nhân người bước vào sợ rằng sẽ không đánh lại được nó .

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ rồi nhìn qua bàn tay băng, nàng lần này lại có linh cảm rất tốt bản thân tin rằng mình và linh kiếm này nhất định thắng con Xà Long bên trong hang :

- Ta chẳng phải có ngươi đi cùng sao? Chúng ta đồng tâm hiệp lực Xà Long có là gì?

Bàn tay băng lần đầu tiên được một người tín nhiệm như vậy trong lòng vô cùng phấn khích. Chỉ cần có như vậy nó đã nguyện một lòng vì chủ nhân vào sinh ra tử rồi.

Cầm Thanh Tuyết tiếp tục bước vào trong, vừa đi nàng vừa đưa tay lên vai mình điểm nhẹ một vị trí rồi nói với bàn tay băng.

- Còn không mau đi, ngươi đứng ở trên đây đi.

Bàn tay băng vui vẻ bay nhanh về phía vai của Cầm Thanh Tuyết, lần này nó bước vào trong đáy hang cũng đã có phần yên tâm hơn vì có Cầm Thanh Tuyết đi cùng. Những lần trước chỉ cần đi tới đứng cách Xà Long năm thước liền đã bị nó gầm lên đánh chiếm. Mỗi lần Xà Long mà gầm lên là nơi này lại ngập trong băng đá.

Bước vào càng sâu hơi lạnh càng mạnh mẽ phả vào da mặt của Cầm Thanh Tuyết. Bên trong truyền ra tiếng phì phì rất lớn, đúng là của một loài rắn lớn.

Cầm Thanh Tuyết là theo bản năng bước vào trong, tìm tới nơi có ánh sáng phát ra.Vừa bước vào vừa kiềm lại hơi thở mạnh của chính mình thở ra vì hơi lạnh càng ngày càng trở nên mạnh hơn.

Vừa vào tới liền thấy một con rắn trắng lớn, trên đầu là cặp sừng màu đỏ sẫm, phía dưới nó là từng lớp băng đá được đóng lại thành từng tảng lớn.

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp định thần lại thì Xà Long đã mở mắt, bốn mắt nhìn nhau chăm chú.

Xà Long lập tức ngẩng đầu lên phía trước, chiếc lưỡi cũng thè ra phì phò về phía Cầm Thanh Tuyết, theo hơi thở trong lưỡi thả ra liền là một lớp băng lạnh lẽo.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói với A Băng :

- A Băng. Ta và ngươi mỗi người một bên công kích nó, chỉ cần phát hiện ra nhược điểm liền lập tức ra hiệu.

A Băng nghe tiếng Cầm Thanh Tuyết gọi tên mình như vậy liền có chút không quen, nhưng nó cũng gật gật ra hiệu đồng ý với chủ nhân.

Cầm Thanh Tuyết phi thân lên trước nàng không dùng nội lực đánh về phía Xà Long, vì nàng vốn biết con Xà Long trước mặt này lớp ra bọc bên ngoài cực kì dày và chắc. Dù nàng có dùng nội lực sợ rằng có đánh cũng không thấm vào đâu.

Cầm Thanh Tuyết dùng thân thủ nhanh nhẹ của mình đi lên để dụ Xà Long trở mình rồi chạy ra phía ngoài thác nước. Chỉ có như vậy nàng mới có thể tìm cách tiêu diệt nói được.

Xà Long đúng là thấy thân ảnh diêm dúa của Cầm Thanh Tuyết bay lượn trước mặt liền đuổi theo.

Càng ra ngoài thành hang ánh sáng chiếu vào trong làm Xà Long có chút khựng lại. Nó há miệng rồi liên tục phả hàn khí lạnh về phía trước chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng.

Cầm Thanh Tuyết xoay người tránh sang bên phải rồi lại bên trái, mỗi lần hơi lạnh của Xà Long bay gần tới, nàng lại nhanh chóng xoay người tránh đi.

A Băng đứng nép phía sau cũng chăm chú nhìn vào cơ thể Xà Long, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm yếu của Xà Long chính là dưới bụng nơi chính giữa trái tim.



A Băng ra ám hiệu về phía Cầm Thanh Tuyết khi nàng nhìn, bàn tay chỉ thẳng phía bụng cách đầu một phần ba.

Cầm Thanh Tuyết như hiểu ý, nàng xoay người lượn vào phía sau Xà Long ngay chỗ A băng vừa chỉ.

NOVEL TOON

Nàng phái hiện chỗ A Băng chỉ là một mô mềm màu đỏ dưới gần bụng. Cầm Thanh Tuyết đoán đây là tim nó, quay qua thấy Xà Long vẫn còn đang luống cuống nhìn về hướng mình mà chưa trường người lại, nhân cơ hội tốt,Cầm Thanh Tuyết lần nữa dùng tay không bay nhanh vào phía mô mềm màu đỏ rồi vận nội lực đánh mạnh vào đó.

Ngay sau đó Xà Long liền gầm lớn giận giữ, Cầm Thanh Tuyết và A Băng đứng đó đều bị đuôi của Xà Long lao nhanh tới đập mạnh vào người rồi bay vào tường.

Cầm Thanh Tuyết đứng dậy phát hiện trên đỉnh đầu nó mới là điểm phát sáng, nàng nói lớn về phía A Băng :

- A Băng, băng ngọc bích kiếm nghe lệnh triệu hồi băng kiếm.

A Băng từ một bàn tay liền bay lên lơ lửng trên không rồi xoay vòng biến thành một cây kiếm, theo lực liền bay về gần tay của Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết cầm chắc kiếm rồi bay nhanh muốn nhảy lên đầu Xà Long.

Như biết chủ ý của Cầm Thanh Tuyết,Xà Long gầm mạnh rồi lần nữa lấy đuôi đập mạnh vào người Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết bị Xà Long đánh ngã, nàng đứng lên, con yêu vật này rất nhanh và mạnh. Nàng vẫn là không thể đối đầu, lúc này A Băng trong kiếm thần cất lời :

- Chủ nhân, ta là kiếm có thể đâm vào phần tim của nó, chỗ đó là chỗ yếu và mỏng nhất trên người Xà Long.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lao người tìm vị trí mà đỏ mà khi nãy vừa đánh vào.

Sau một hồi vật lộn cuối cùng cũng tìm thấy vị trí tim của nó . Cầm Thanh Tuyết dùng hết nội lực truyền vào thanh kiếm rồi phi nhanh vào phía người còn rắn mà đâm xuống.

Lúc này con rắn gào thét, đầu nó lao vào người Cầm Thanh Tuyết làm nàng bay ra xa đập mạnh vào phiến đá dưới cuối hang ngất đi.

Ngay lúc đó Xà Long cũng nằm gục, nơi kiếm đâm vào máu đỏ chảy dài xuống, cả thân nó biến hóa thành một hộp gỗ màu trắng ngà bao quanh là hình con rắn. Cả hộp đều phát ra ánh sáng trắng, sau đó cả Băng ngọc bích kiếm và hộp gỗ trắng đều rơi xuống nền đất.

A Băng nhanh chóng biến lại thành hình bàn tay lạnh lẽo . Nó cầm theo hộp gỗ trắng phát sáng lao nhanh về cuối hang đá, đặt hộp gỗ trắng lên đỉnh một đóa Bi ngan làm cả hang động sáng lên .

A Băng đi tới bên cạnh chủ nhân rồi gọi bên tai nàng:

- Chủ nhân, Người mau tỉnh lại, thuộc hạ đưa người ra ngoài. Tinh thạch Bạch thể sẽ ở cùng với thuộc hạ cho tới ngày gặp được vật hiến tế tiếp theo.