Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 54: Bảo Vật Nhận Chủ.




Cầm Thanh Tuyết ngay sau đó liền bước theo sư phụ đi vào phía nhà trúc. Bước tới gần cửa bên trong lại ngào ngạt mùi hương trúc càng đậm từ trong phả ra, khiến nàng cực kì tò mò.

Bởi vì từ khi bước vào rừng trúc, mùi trúc thanh mát nàng đã ngửi thấy rồi, mà nay mùi trúc phả ra ngoài này tựa như mùi tinh dầu chiết xuất từ lá trúc đậm lại càng đậm thêm.

Bước vào trong phòng càng khiến Cầm Thanh Tuyết kinh ngạc, bởi vì mọi đồ vật bên trong được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ và hết sức ngăn nắp. Từ tủ sách tới bàn trang điểm, lại có thêm một cái giường trúc nhỏ phía trong bên cạnh còn có một chiếc tủ đựng xiêm y bằng cây trúc đan thưa. Nhìn qua mấy bộ xiêm y bên trong nàng cũng đoán ra đây chắc hẳn là xiêm y của vị tiểu sư muội của sư phụ. Tuy nó đã chuyển sang màu bạc nhưng rất sạch và tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ của hoa nguyệt quế thoáng qua.

Cầm Thanh Tuyết nhìn quanh thấy sư phụ đang ngồi bên chiếc ghế trúc cạnh bàn trang điểm, nàng bước chân nhẹ nhàng đi tới . Chỉ thấy sư phụ đang ngồi trước một thùng gỗ lớn, rồi lại thấy sư phụ lấy trong thùng lớn đó một hộp nhỏ mà dài ra rồi tỉ mỉ nhìn.

Đại Minh Sư thấy Cầm Thanh Tuyết còn đang ngần ngừ nhìn quanh ông liền gọi :

- Thanh Tuyết ,lại đây vi sư đưa cho con cái này.

Nói rồi Đại Minh Sư mở một hộp gỗ nhỏ dài ước chừng một cánh tay, bên trong còn lót vải đỏ .Ông cầm thanh kiếm sáng bóng, chuôi kiếm được làm bằng thạch ngọc bích màu xanh lên nhìn, rồi sau đó đưa về phía của Cầm Thanh Tuyết ông nói :

- Đây Băng Ngọc Bích kiếm là cổ kiếm có linh tính nó sẽ tự nhận chủ ,con tới đây đi nhìn qua xem có thích không?

Con cũng thử dùng nội lực của mình để cảm nhận và thăm dò hồn kiếm.Có gì bất ổn liền ra hiệu vi sư giúp con thoát ra.

Cầm Thanh Tuyết bước tới nhẹ nhìn thanh kiếm trên tay sư phụ, một cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc sống lưng khiến nàng khẽ rùng mình. Cây kiếm trên tay sư phụ không tự chủ liền tự rung lên rồi lại yên lặng.

Đại Minh Sư khẽ mỉm cười vậy mà thanh kiếm này lại có phản ứng với nha đầu này, còn nhớ trước đây tiểu sư muội của ông đã bao lần thử kích hoạt và kí khế ước với bảo kiếm vậy mà không lần nào muội ấy thành công.

Đại Minh Sư đưa chuôi kiếm về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Nào nhận lấy, vừa rồi con cũng nhìn được hồn kiếm đã có phản ứng với con rồi chứ.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng không nhìn ra hồn kiếm, bản thân chỉ thấy thanh kiếm này có gì đó rất lạ. Vừa bước tới đã thấy cơ thể có chút phản ứng ớn lạnh .

Cầm Thanh Tuyết nhìn thanh kiếm sáng bóng cùng sắc bén, phía chuôi kiếm làm bằng ngọc ngọc bích bên tay cầm còn treo một dây móc kết thành đóa nguyệt quế.

Đưa tay cầm về phía chuôi kiếm mà sư phụ đưa về phía mình Cầm Thanh Tuyết bỗng thấy cảm giác lạnh lẽo truyền từ phần ngọc kiếm vào lòng bàn tay mình.

Đại Minh Sư trầm giọng nói về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Nhắm mắt lại, con hãy thở đều rồi dùng nội lực của mình cảm nhận hồn của kiếm.

Cầm Thanh Tuyết cũng nghe theo sư phụ liền nhắm mắt theo lời của ông, hơi thở nàng cũng điều hòa hơn, hơi lạnh ở lòng bàn tay cũng không còn lạnh thấu xương như khi nãy nữa.

Chính giữa chán liền có cảm giác đau rát, nóng bỏng khiến Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày.

Đại Minh Sư càng ngạc nhiên chính giữa chán của Cầm Thanh Tuyết đóa hoa bỉ ngạn lại chuyển từ đỏ sang xanh ngọc, từ xanh ngọc lại chuyển đỏ. Cho tới mấy lần mới hiện về màu xanh ngọc tựa như chuôi kiếm. Chính lúc ấy phấn dây nối ở chuôi kiếm có hình đóa nguyệt quế liền đứt rời rồi rơi xuống đất.

Cùng lúc này Cầm Thanh Tuyết như bị lạc vào một thác nước lớn, mới đầu có chút lạnh, chút đau đớn. Bỗng nhiên lại có một bàn tay băng vô hình đưa ra kéo nàng vào một hoang cảnh phía sau thác nước lớn.

Sau khi đứng im bên trong, cả người nàng lại nóng bừng như lửa đốt, bàn tay băng vô thức lại áp sát vào người

Cầm Thanh Tuyết, từ nóng cơ thể như được làm mát lạnh. Cuối cùng trước mặt nàng lại xuất hiện một thanh kiếm băng đứng giữa không trung.

Cầm Thanh Tuyết còn đang mơ hồ suy nghĩ, cánh tay tựa như ai điều khiển đưa lên phía cây kiếm nắm chặt vào giữa thân cây kiếm.

Lòng bàn tay lần nữa cảm nhận được cơn lạnh thấu xương, máu trong lòng bàn tay nàng chảy dài xuống mũi kiếm rồi hòa vào thân kiếm.



Cầm Thanh Tuyết kinh ngạc, bên tai lại truyền đến tiếng nói âm vang:

- Kí kế ước thành công, nhận chủ thành công. Chủ còn kiếm còn, chủ mất kiếm tận vong.

Ngay sau lời nói âm vang kia thì Cầm Thanh Tuyết bị một lực đẩy mạnh ra hướng khỏi thác nước.

Cầm Thanh Tuyết mở mắt ra nhìn về phía cây kiếm quả thật là kiếm có linh tính, nàng vừa mở mắt liền nhận thấy được sự hòa hợp giữa nội lực của cơ thể chính mình và băng ngọc bích kiếm hòa vào nhau

Cầm Thanh Tuyết quay về phía sư phụ rồi nhẹ cúi đầu nói :

- Đa tạ sư phụ đã tặng nó cho con .

Đại Minh Sư cười nhẹ gật đầu ông ôn tồn nói :

- Cổ kiếm có linh tính, nó là nó thuộc về con chứ ta không tặng được cho con.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu lại nhìn trên kệ sách phía là một cây đàn tranh cổ, nó khiến nàng thấy gì đó rất cuốn hút và chú tâm.

Trong đầu Cầm Thanh Tuyết liền toát lên suy nghĩ, liệu có phải tiểu sư muội của sư phụ dùng cây đàn tranh này để dùng thuật âm tâm, nàng tò mò liền quay qua hỏi sư phụ :

- Sư phụ cây đàn tranh này của tiểu sư muội người sao? Con thấy nó tựa như rất có hồn .

Đại Minh Sư cười nhẹ gật đầu, thời gian ông sống cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, mà cây đàn này muội ấy rất thích. Tiểu nha đầu này cũng thật là có mắt nhìn, chính cây đàn tranh cổ này giúp cho muội ấy sử dụng tốt thuật âm.

Đại Minh Sư đi tới bên tủ nhẹ cầm chiếc đàn xuống, rồi đưa về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Còn thử đi, nếu con có thể điều khiển nó và dùng đàn lên thành tiếng vi sư tặng nó cho con. Trên kệ này là tâm huyết nhiều năm của muội ấy về thuật âm.

Thật ra Đại Minh Sư vốn không hề thích Cầm Thanh Tuyết học thuật âm. Bởi vì nó rất nguy hiểm, khi dùng thuật âm phải hết sức chú tâm, chỉ cần bị phá một âm trong bí thuật liền bị phản phê có khi còn bị tấu hỏa nhập ma.

Cầm Thanh Tuyết cũng đã đoán ra được từ khi bước vào trong phòng rồi. Nhận cây đàn từ tay của sư phụ, Cầm Thanh Tuyết nhẹ cảm nhận cây đàn tranh này rất đẹp, mùi đàn hương nhè nhẹ thoảng qua mũi thật thoải mái.

Nàng cũng không hiểu vì sao mãi tới khi cầm cây đàn này lên rồi mới gửi được thoang thoảng mùi đàn hương. Khi nãy bước vào nàng không hề thấy mùi đàn hương bên trong phòng cho đến tận bây giờ cầm đàn lên mới thấy.

Cầm Thanh Tuyết như nhìn thấu sự lo lắng trên mặt sư phụ, nàng cười nhẹ rồi đặt cây đàn tranh ngay ngắn lên kệ tủ rồi nói :

- Sư phụ, Thanh Tuyết cảm nhận được cây đàn tranh này không phù hợp với mình. Bản thân con lại càng không phù hợp dùng thuật âm vì con không thể nào chú tâm như sư muội của người được. Vẫn là nên giữ lại đây làm kỉ vật thì tốt hơn.

Đại Minh Sư khẽ gật đầu hài lòng, đứa nhỏ này cũng coi như là hiểu chuyện. Ông cũng chỉ vì lo lắng cho nó nên mới biểu hiện trên mặt cho nó biết vậy thôi.

Nói rồi Đại Minh Sư đưa tay lên chiếc gương đồng nhỏ trên bàn trang điểm, rồi ông xoay nhẹ một vòng, phía sau tủ gương vậy mà lại mở ra một cánh của nhỏ.

Đại Minh Sư mở cánh cửa gỗ nhỏ ra bên trong còn một hộp gỗ bọc gấm hình vuông tinh sảo, ông đưa tay lấy ra ngoài rồi đưa về phía Cầm Thanh Tuyết ông nói :

- Nó cũng thuộc về con, con mở ra xem đi.

Cầm Thanh Tuyết thầm thán phục sư phụ, ở đây liệu còn có bao nhiêu mật thất và kết giới khác nữa mà sư phụ tạo lên nữa đây.

Cầm Thanh Tuyết nhận hộp gỗ từ tay của sư phụ, nàng nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội Huyết Rồng. Màu đỏ như máu tươi, miếng ngọc bội vừa mở ra trên tay Cầm Thanh Tuyết lại bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ.



Vừa nhìn vào hoa văn trên miếng ngọc bội bỗng đầu Cầm Thanh Tuyết đau đớn. Tay cũng theo cảm tính ôm lấy đầu mà ngã xuống nhào xuống đất.

Đại Minh Sư ngồi bên thất thần lo lắng, ông khẽ đưa tay lay vai của Cầm Thanh Tuyết rồi gọi lớn :

- Thanh Tuyết.. Thanh Tuyết... Con làm sao vậy? mau tỉnh lại.

Trong cơn mộng mị Cầm Thanh Tuyết lại nhớ lại truyện trước khi xuyên không vào thân chủ này, kí ức lần nữa dừng lại ở khoảng thời gian nàng sinh ra trong thừa tướng phủ biệt viện của tam phu nhân.

Lần nữa mở mắt ra Cầm Thanh Tuyết thấy mình nằm trên giường trúc, bên cạnh là sư phụ ánh mắt không ngừng lo lắng nhìn mình.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ với sư phụ như để trấn an ông.

Đại Minh Sư hết sức lo lắng khi Cầm Thanh Tuyết ngã xuống, ông vốn biết miếng ngọc bội này liên quan tới thánh nữ, nhưng không đoán ra được là đứa nhỏ này nhìn thấy nó liền lập tức ngất đi như vậy. Ông trầm giọng hói :

- Con không sao chứ ?Trong người có chỗ nào không thoải mái sao?

Cầm Thanh Tuyết ngồi dậy rồi lắc đầu, vừa rồi lúc ngất đi nàng nhớ rõ là mình bị xuyên không tới đây, cũng vì miếng ngọc bội này đưa nàng tới đây, chắc hẳn miếng ngọc bội này có gì đó liên quan tới mình.

Cầm Thanh Tuyết từ trầm tư song quay qua hỏi sư phụ :

- Sư phụ, người có thể kể lại nguồn gốc miếng ngọc bội này cho con nghe được không? Vì sao khi thấy nó con lại thấy nó có chút quen mắt.

Đại Minh Sư trầm tư một lúc rồi mới mở hộp gấm ra trước mặt Cầm Thanh Tuyết, ông khẽ lắc đầu nói :

- Vi sư không biết nguồn gốc của nó, chỉ biết là sư phụ của ta trước khi quy tiên đã đưa lại cho ta và nói đợi người thích hợp tới ngọc bội sẽ tự có linh tính. Mà mấy ngày vừa rồi ta ngủ trong mộng đều thấy miếng ngọc này phát sáng, phía sau ánh sáng đỏ lại là con. Nên ta nghĩ nó thuộc về con.

Cầm Thanh Tuyết có chút bất ngờ, nàng cũng không hiểu rõ được công dụng của miếng ngọc bội này. Chỉ biết theo cảm nhận được từ trong tâm thức miếng ngọc bội này rất quý.

Nói rồi Cầm Thanh Tuyết đưa tay đóng lại hộp gấm nàng khẽ nói :

- Sư phụ người mau cất đi, con thấy miếng ngọc bội này có chút bí ẩn. Vẫn là sau này cần dùng thì hãy đưa cho con.

Đại Minh Sư cười khổ gật đầu, ông vốn đoán được mình không còn mấy thời gian, mà thời gian gần đây luôn mộng được tam sư đệ của ông đang tới và tận diệt cả U Sơn Cốc này của ông. Nghĩ rồi Đại Minh Sư liền ôn tồn nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :

- Được. Vi sư sẽ để nó lại ở khung mật thất cũ, sau này con cần gì cứ vào trong này lấy. Trên kệ cũng là sách y dược và đan dược quý sau này cần tới thì cứ vào lấy đi.

Cầm Thanh Tuyết cười cười gật đầu, nàng nhẹ nói:

- Vâng sư phụ, sau này cần con nhất định nhờ người vào lấy giúp con.

Đại Minh Sư khẽ lắc đầu ông nhẹ nói :

- Ta bây giờ cũng đã có tuổi, kết giới bên ngoài thì chỉ có ta và con biết mở ra. Sau này con nhất định phải thay ta bảo hộ tốt chỗ này.

Cầm Thanh Tuyết vốn nhận ra sư phụ gần đây rất lạ, ông rất hay mộng mị. Mỗi lần trong mọng ông đều hét lớn và bảo nàng rời đi. Chỉ là việc hệ sự nàng có nhiều lần gặng hỏi nhưng sư phụ không trả lời.

Còn chưa để Cầm Thanh Tuyết nói gì Đại Minh Sư đã khẽ đứng lên rồi nói :

- Được rồi trở ra ngoài thôi, vi sư đói rồi.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu rồi đi theo sư phụ ra khỏi rừng trúc, thanh kiếm cũng để lại, vốn vì hiện tại nàng cũng chưa dùng đến.