Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 42: Nhị Hoàng Tử Tới.




Đông Phương Lãnh đứng ngoài dù muốn hay không cũng không thể vào bên trong, hơn nữa cũng vì hắn mà Cầm Thanh Tuyết lần nữa phát tác độc.

Đông Phương Lãnh thở ra thôi cũng thấy rất khó chịu, chỉ còn hai ngày nữa hắn ở kinh thành. Vậy mà một chút hắn cũng không thấy yên tâm về nàng, độc còn chưa giải được, nàng cũng chưa thể tỉnh lại. Càng nghĩ lại càng khiến Đông Phương Lãnh bất an.

Đông Phương Lãnh đứng chết chân ở ngoài không biết bao lâu cho tới tận khi ngũ hoàng tử gấp gáp chạy vào vào nói thầm vào tai hắn việc gì đó. Hắn mới âm trầm rời đi.

Ánh Nhất và A Huê cũng theo lệnh của Vũ Đại Sư mà đi theo chủ tử của mình rời đi.

Bên ngoài chỉ còn Cầm thừa tướng ngồi đó, ông bí mật phân phó hạ nhân, để từng người tới từng nơi cần canh gác .

Được một lúc thì lão quản gia gấp gáp chạy vào, vừa thở vừa cúi đầu nói với Cầm thừa tướng:

- Lão gia, nhị hoàng tử và Hứa thiếu gia bên nhà Hứa đại nhân vừa tới phủ. Hai người cùng nhau tới tìm tứ tiểu thư, tiểu nhân đã mời hai vị ấy tới chính phòng. Nhị hoàng tử nói muốn gặp tứ tiểu thư xin lỗi vì chuyện hôm qua, còn Hứa thiếu gia nói muốn tới hỏi thăm tình hình sức khỏe và nói lời tạm biệt với tứ tiểu thư.

Cầm Phượng Ngọc nhẹ gật đầu sau đó quay lại căn rặn mấy hạ nhân căn gác nghiêm ngặt bốn phía xung quanh, chưa có lệnh của ông ai cũng không được phép tiến vào trong phòng . Cầm thừa tướng mới chậm rãi bước về phía chính phòng vừa đi vừa hỏi quản gia:

- Quản gia, đại phu nhân mấy hôm nay có biểu hiện gì lạ hay không?

Quản gia đi theo phía sau Cầm thừa tướng lắc đầu, rồi sau đó lại suy nghĩ gì đó mà gật đầu, ông nói :

- Lão gia đại phu nhân hôm qua có tới Phương phủ tìm lão nhân gia muốn nhờ người tìm đại phu chữa trị cho đại tiểu thư. Lúc về hình như có chuyện vui gì đó, buổi tối hôm qua đại phu nhân cũng tới nội vụ trong phủ lấy một số ngân lượng và nói với lão nô ngày mốt sẽ cho đại tiểu thư về Phương phủ sống một thời gian tiện cho việc chữa trị bệnh.

Cầm thừa tướng trên mặt là cơn tức giận, việc lớn như vậy mà Phương Diêu Chinh không nói với ông một tiếng, bây giờ bà ta cũng không còn gì trong tay, không còn có thể ép ông mọi truyện như trước nữa.

Lần này lo ổn thỏa mọi việc của Cầm Thanh Tuyết, ông sẽ để Trầm Kim Anh đứng lên là chủ mẫu trong phủ. Dù sao bây giờ Trầm phủ cũng đang trong tầm nâng đỡ và giúp đỡ sản nghiệp của họ Cầm ông. Mà sáng nay ở lại họp bàn trong hoàng cung, ông cũng ngầm hiểu ra hoàng thượng đã có ý định cắt chức thái tử, đợi một thời gian nữa khi một trong số các thái tử ai là chững chạc hơn mới phong thái tử.

Thoáng cái đã đến của chính phòng, bước vào trong cầm thừa tướng đã thấy nhị hoàng tử ngồi một bên, bên đối diện là Hứa Mộc Huyền. Cả hai đều đang có ánh mắt sắc bén nhìn về phía người kia.

Cầm thừa tướng bước vào nhìn nhị hoàng tử rồi cung kính hành lễ:

- Lão thần tham kiếm nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tới sao không báo trước với lão thần để lão thần ra ngoài tiếp đón.



Đông Phương Nguyên cười nhẹ phẩy tay rồi nói với Cầm thừa tướng, khuôn mặt vẫn còn chút ửng đỏ của men rượu. Lời nói thở ra vẫn là thoang thảng mùi rượu.

- Cầm thừa tướng đứng lên đi. Ta cũng chỉ đi ngang qua muốn vào thăm Cầm tiểu thư một chút.

Hứa Mộc Huyền cũng cung kính đứng lên cúi đầu hành lễ với Cầm thừa tướng:

- Cầm đại nhân, Hứa Mộc Huyền thay mặt phụ thân đưa tới một chút thảo dược quý, có thể khi trị độc cho tiểu muội muội sẽ dùng đến.

Sau đó Hứa Mộc Huyền lại bẽn lẽn, ho nhẹ rồi nói tiếp :

- Hứa Mộc Huyền hôm trước cũng được coi là bằng hữu với muội muội Thanh Tuyết,hôm nay cũng mạo muội tới đây cũng chỉ mong được gặp muội ấy một lát . Trước là muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của muội ấy sau là muốn nói lời tạm biệt, ngày mốt Hứa Mộc Huyền sẽ cùng với tam vương gia xuất binh ra biên cương dành lại lãnh thổ cho Đông Phương quốc.

Cầm thừa tướng đứng thẳng lên gật đầu với Hứa Mộc Huyền rồi đi lên phía chính vị trí của ông vẫn ngồi hàng ngày.

- Đa tạ Hứa đại nhân đã chiếu cố, cũng cảm tạ thiếu gia đã có lòng với nha đầu trong phủ.

Sau đó Cầm thừa tướng nhìn về hai người rồi buồn buồn, ông trầm giọng nói :

- Đa tạ hai vị hôm nay đã tới và có lời hỏi thăm tới tiểu nha đầu trong phủ, nhưng hai vị cũng biết hôm qua nha đầu Cầm Thanh Tuyết là trúng hai loại độc rất nặng và nguy hiểm. Ngay cả thái y viện trong cung cũng phải lắc đầu, lão thần đã mời tất cả những danh y có tiếng, nhưng cũng không ai tìm ra được cách giải tốt. Cũng may mắn là được một vị cao nhân ra tay cứu chữa, hiện tại tình hình vẫn không khả quan cho lắm. Hơn nữa hiện tại đang trong thời gian điều trị không thể làm gián đoạn. Mong hai vị hiểu và trở về chờ ngày khác lại tới.

Đông Phương Nguyên nghe vậy liền đứng bật dậy, giọng nói run lên, tựa như hắn rất ân hận:

- Tất cả là lỗi của ta, nếu không phải vì ta cố chấp theo đuổi sự tự do của riêng mình, vậy thì sẽ không ảnh hưởng tới muội ấy... Cũng vì ta mà muội ấy phải khổ sở đau đớn đối mặt với sinh tử như vậy...

Đông Phương Nguyên lần đầu tiên nói chuyện mà trầm trong nước mắt, bây giờ ngay cả mẫu thân hắn cũng bị phụ hoàng đẩy vào lãnh cung rồi, mẫu thân bây giờ tinh thần không còn minh mẫn. Hắn đã từng rất nhiều lần lui tới để hỏi thuốc giải cho Cầm Thanh Tuyết, nhưng kết quả nhận được vẫn là sự ngờ nghệch tới đau lòng của mẫu thân dành cho hắn.

Cầm thừa tướng thở dài, ông không trách ai hay đứng về phe ai, chỉ tiếc rằng những nam tử, nữ tử vẫn đang còn trong độ tuổi trẻ bồng bột, ai cũng đều tự mình quyết định mọi chuyện mà không suy nghĩ. Lại dẫn đến hủy hoại cả một tương lai, đôi khi còn mất đi ngay cả mạng sống.

Cầm thừa tướng cũng chỉ biết nhẹ giọng an ủi nhị hoàng tử :



- Nhị hoàng tử người cũng không cần tự trách mình như vậy, có trách cũng chỉ trách nữ nhi nhà lão thần phúc ngắn mệnh mỏng.

Đông Phương Nguyên sau khi nói chuyện cùng Cầm Thanh Tuyết tựa như đã tìm được chân lí của mình, đã hóa giải được cái gánh nặng bấy lâu hắn chịu đựng và nín nhịn. Hắn đã quyết tâm và cũng đã dâng hậu thư cho phụ hoàng, hắn nhất định không muốn bản thân bị ép buộc thêm một giây phút nào nữa. Ngày mai thôi hắn sẽ rời bỏ hoàng cung rời bỏ kinh thành này và đi tới Giang Nam, hắn nhất định phải sống một cuộc đời tiêu diêu, tự tại.

Đông Phương Nguyên chắp tay cúi đầu nói với Cầm thừa tướng:

- Cầm thừa tướng ta biết đây là yêu cầu hơi quá đáng, nhưng ông có thể cho ta gặp hoặc nhìn chỉ cần nhìn Cầm tiểu thư một chút thôi có được không? Sớm ngày mai ta rời đi tới Giang Nam rồi, trước khi đi ta không thấy được muội ấy ta thật sự không thể xóa bỏ được ân hận trong lòng mình.

Cầm thừa tướng đứng lên rồi cất giọng nói thanh lãnh:

- Nhị hoàng tử, Hứa thiếu gia mời trở về cho, lần này lão thần dù có phải phạm thượng khi quân đi chăng nữa thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của hai vị.Mong hai vị hiểu cho và đừng làm khó lão thần, khó khăn lắm mới có một cơ hội để dành lấy mạng sống cho nha đầu nhà thần. Thần không thể vì vậy mà đánh đổi.

Đông Phương Nguyên cười buồn, hắn là đang cố chấp cái gì. Cũng chẳng phải vì hắn mà Cầm Thanh Tuyết mới thành ra như vậy hãy sao.

Hứa Mộc Huyền cũng trầm tư, trong lòng man mát buồn, lần này xuất chinh không biết sống chết ra sao. Hắn cũng chỉ là muốn nhận được một câu chúc của Cầm Thanh Tuyết trước khi rời đi. Vậy mà cũng khó khăn như vậy, hắn không dám trách Cầm thừa tướng vì ông ấy cũng chỉ vì lo lắng cho Cầm Thanh Tuyết mà thôi.

Biết Cầm thừa tướng sẽ không thay đổi chủ ý nên Đông Phương Nguyên chỉ đành đứng lên nói một câu rồi rời đi.

- Vậy ta cũng không ở đây làm phiền thừa tướng phủ nữa. Ta ngày mai vẫn sẽ đi Giang Nam, hẹn Cầm tiểu thư một ngày khác trở về.

Hứa Mộc Huyền cũng đứng lên khom người cáo từ với Cầm thừa tướng rồi gọi vọng theo nhị hoàng tử.

- Nhị hoàng tử đợi ta, ta cùng ngài đi uống rượu.

Cầm Phượng Ngọc nhìn hai bóng lưng đang lãnh đạm rời đi thì lắc đầu thở dài.

Quản gia từ phía ngoài đi vào nhẹ giọng cúi đầu hướng Cầm thừa tướng nói :

- Lão gia, nhị phu nhân vẫn đang đợi người dùng ngự thiện ở biệt viện.

Cầm Phượng Ngọc gật đầu rồi bước đi về hướng sườn tây nơi ở của Trầm Kim Anh cũng là phía sương phòng của Cầm Thanh Tuyết.