Đông Phương Lãnh từ hoàng cung trở về liền một mạch đi về thừa tướng phủ. Hắn tâm trí dối bời, Cầm Thanh Tuyết còn chưa tìm được người giải độc vậy mà hắn lại bị tuyên chỉ, đi tới biên cương đáng giặc.
Từ kinh thành tới biên cương nhanh cũng phải mất hai, ba ngày đi đường. Mà thời gian đầu hắn tới biên cương còn bận bịu rất nhiều việc, tới biên cương cũng còn phải thăm thú tình hình và và nắm bắt địa hình ở đó. Lần này đi đối mặt với quân Hung Nô vừa hung ác lại vừa nguy hiểm. Sợ rằng chuyến này đi cũng ít nhất phải mất một vài năm mới có thể dẹp yên giặc mà trở về được. Càng nghĩ hắn càng thấy tâm trí lo lắng và bất an.
Trở về cầm thừa tướng phủ hắn phải hỏi lại sư phụ về tung tích của vị đường bá sư huynh mà sư phụ hôm qua đã nhắc tới . Hắn muốn tranh thủ khoảng thời gian hai ngày còn lại ở kinh thành để đi tìm vị đường bá kia. Dù là một chút hi vọng mỏng manh hắn cũng nhất định nắm giữ.
Đông Phương Lãnh vừa đáp chân xuống sân biệt viện của cầm thừa tướng phủ đã thấy khuôn mặt lo lắng, bồn chồn của Ánh Nhất đang đi đi lại lại bên ngoài phía cửa .
Mà cũng vừa hay thấy A Huê tay bê thau nước đầy máu và nước đi từ bên trong đi ra . Mùi máu tanh nồng nặc khiến mi tâm của Đông Phương Lãnh khẽ nheo lại bước chân một đi nhanh hơn.
Thấy Đông Phương Lãnh trở về Ảnh Nhất và A Huê gấp gáp đi tới trước mặt chủ tử rồi cung kính hành lễ :
- Chủ tử người trở về rồi.
Đông Phương Lãnh khẽ gật đầu lại nhận ra không khí trong thừa tướng phủ có chút thay đổi, mọi thứ tịch mịch, yên ắng hẳn đi, bầu trời hôm nay cũng có chút mờ mịt âm u.
Đông Phương Lãnh nhìn thùng nhỏ đầy cả máu và nước trên tay A Huê liền lo lắng bước nhanh vào trong, vừa đi vừa lạnh lùng nói :
- Muội ấy có chuyện gì rồi? Sao lại nhiều máu đen mang ra ngoài như vậy?
A Huê còn chưa kịp trả lời thì bóng lưng chủ tử đã nhanh chóng đi vào phía sương phòng, A Huê liền đưa thau nước máu trên tay cho nha hoàn trong phủ rồi cùng Ánh Nhất đi theo phía sau Đông Phương Lãnh bước vào trong.
Đông Phương Lãnh bước vào trong sương phòng bên trong đã có nhiều hơn một người, có thêm một lão nhân gia cùng với sư phụ hắn đang cùng nhau thi trâm lên thân thể Cầm Thanh Tuyết qua lớp áo mỏng. Cánh tay của Cầm Thanh Tuyết đặt nghiêng xuống phía dưới đất, ở đầu các ngón tay còn đang dần chảy ra từng giọt máu đen nhỏ giọt xuống thùng gỗ nhỏ chứa nước ở bên dưới.
Đông Phương Lãnh thầm đoán lão nhân gia kia chắc hẳn là đại sư huynh của sư phụ hắn. Nhìn khí tức toát ra từ người của vị lão sư kia khiến Đông Phương Lãnh có chút gì đó khó tả trong lòng. Cái khí tức toát ra làm hắn cảm nhận như một loại khí tức đầy sự cao lãnh , lại tựa như mây xanh .
Đông Phương Lãnh lục tìm trong trí nhớ, đúng là trước đây hắn đã có lần hắn gặp Minh Đại sư rồi nhưng mỗi lần gặp ông đều mang bộ dáng khác nhau.
Đông Phương Lãnh đứng yên lặng ở một bên, bàn tay vẫn nắm chặt lại, nội tâm đau đớn, nhìn từng chiếc khăm trắng thấm máu trên miệng Cầm Thanh Tuyết, rồi lại nhìn bàn tay nhỏ bé tím tái của nàng đang co rút vì máu đen bên trong chảy ra.
Sau hai canh giờ hai vị lão sư cũng dừng lại , hai người nhìn nhau thở dài rồi lắc đầu.
Đông Phương Lãnh bước lên phía hai người rồi cung kính cúi đầu nói :
- Bái kiến đường bá Đại Minh Sư , bái kiến sư phụ.
Vũ Đại Sư nhìn Đông Phương Lãnh gật đầu rồi đứng lên phân phó A Huê xuống dưới chuẩn bị ngự thiện, vậy mà cũng quá giờ trưa rồi. Nha đầu nằm trên giường ít nhất vẫn còn phải trải qua mấy lần nữa ép độc. Hai người huynh đệ của họ vẫn còn phải giữ sức để tiếp tục buổi tối ép trùng độc nữa.
Còn Đại Minh Sư sau khi rút trâm hết phần trâm còn lại trên người Cầm Thanh Tuyết song liền lấy trong tay áo một viên đan dược cho vào miệng của nàng. Sau đó mới đứng lên đắp lên người nha đầu dưới giường chiếc chăn mỏng.
Sau đó ông đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán mình, rồi quay sang nhìn Đông Phương Lãnh gật đầu nhẹ nói :
- Mấy năm không gặp ngươi vậy mà đã lớn nhanh vậy rồi sao.
Đông Phương Lãnh cúi đầu chào, Đại Minh Sư rồi đưa mắt nhìn về khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường của Cầm Thanh Tuyết lo lắng hỏi :
- Đường bá muội ấy sao rồi ?
Đại Minh Sư nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nói với Đông Phương Lãnh :
- Tạm thời ta mới có thể tăng khí bớt để trùng độc sinh sôi, hàn độc cũng đã kiềm chế lại tránh để sâm nhập vào tim mạch của nha đầu này. Tạm thời sinh mạng này vẫn còn giữ lại được, nhưng nha đầu này lại mất quá nhiều máu, sợ rằng việc tỉnh lại còn có chút khó khăn. Mà hai loại cực độc này lại rất khó để giải vì giải trước loại nào thì loại kia sẽ nhanh công phá. Chuyện giải độc của nha đầu này thì ta và sư phụ con còn nhiều cái cần phải tính toán kĩ lưỡng trước.
Đông Phương Lãnh nghe song được lời của Đại Minh Sư lại càng thấy lo lắng, hắn chỉ còn hai ngày ở đây. Hắn liệu làm sao có thể có đủ yên tâm mà tới biên cương được đây chứ.
Đại Minh Sư trong lòng vẫn thầm tính toán, có những chuyện ông không bói được qua tinh thể nhưng nhìn Đông Phương Lãnh và Cầm Thanh Tuyết đang ở đây ông cũng biết sợi dây liên kết này là đang đi sai thiên mệnh. Nhìn ánh mắt đủ nhu tình của nam tử trước mặt này này khiến ông lại có chút thở dài.
Vũ Đại Sư đi tới bên Đại Minh Sư và Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Được rồi ,nha đầu này cũng tạm thời ổn định, sư huynh chúng ta ra ngoài dùng ngự thiện thôi. Đệ cũng còn vài truyện muốn thương lượng với huynh.
Đông Phương Lãnh vốn định ở lại với Cầm Thanh Tuyết thì liền bị sư phụ kéo tay đi rồi ông nói :
- Con cũng mau đi dùng ngự thiện đi, từ hôm qua tới giờ đã ăn uống gì vào bụng đâu. Có việc ta và sư huynh ta cũng muốn bàn với con về chuyện của nha đầu này .
Đông Phương Lãnh thấy sư phụ mình nghiêm túc như vậy, lại thêm chuyện liên quan tới Cầm Thanh Tuyết nữa nên hắn cũng phải gật đầu rồi đi theo sư phụ ra ngoài. Cũng không quên căn rặn A Huê ở lại chăm sóc cho Cầm Thanh Tuyết.
Ba người bước ra ngoài phía sân, đi thẳng tới vườn sau ngay dưới ở gốc cây đỗ quyên có một bàn trà nhỏ. Trên bàn đã có sẵn một mâm thức ăn còn nghi ngút khói, nhị phu nhân đứng bên cạnh liền cung kính cúi đầu với ba người rồi nói :
- Hai vị đại ân nhân, tam vương gia mời dùng bữa tự nhiên , Cầm thừa tướng nhà thảo dân vẫn còn ở trong hoàng cung cùng hoàng thượng và các vị đại thần bàn truyện. Chắc hẳn cũng phải buổi tối mới có thể trở về, các vị xem còn có món nào không hợp khẩu vị thì để thảo dân sai người đi làm lại.
Vũ Đại Sư đi lên cười nhẹ, gật đầu với Cầm nhị phu nhân, ông khẽ nói :
- Thế này là quá đủ rồi phu nhân, chúng ta cũng không đòi hỏi gì nhiều. Làm phiền nhị phu nhân vất vả chuẩn bị rồi.
Nhị phu nhân cũng cung kính vừa cúi đầu vừa dưng dưng nước mắt đáp lại :
- Nhờ các vị mà nha đầu của Cầm phủ mới giữ được tính mạng, đại ân đại đức này xin các vị nhận của Trầm Kim Anh con một lậy.
Cầm nhị phu nhân vừa định quỳ gối thì Vũ Đại Sư liền đi lên đỡ bà lại rồi nói :
- Cầm nhị phu nhân không cần quá đa lễ vậy, chúng ta tới cứu nha đầu này cũng là thuận theo thiên mệnh thôi.
Ngươi đang trong thời gian mang thai cũng nên hạn chế đi lại nhiều tránh để ảnh hưởng thai nhị. Mấy việc này cứ để cho nha hoàn làm là được rồi.
Trầm Kim Anh nhẹ cúi đầu rồi nói :
- Đa tạ Vũ Đại Sư căn rặn, thảo dân sẽ hết sức chú ý, các vị mời dùng ngự thiện. Mọi người mời dùng bữa tự nhiên, thảo dân không ở đây làm phiền mọi người dùng bữa nữa.
Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư cũng gật đầu nhè nhẹ đáp lại nhị phu nhân.
Sau khi nhị phu nhân rời đi ba người mới ngồi xuống từ từ dùng bữa. Trong bữa ăn ba người ai cũng không nói vì theo thói quen khi ăn không nói, không bàn truyện làm ảnh hưởng tới bữa ăn.
Sau khi ăn đủ Đông Phương Lãnh ra hiệu cho Ảnh Nhất tới dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
Ảnh Nhất bưng tới một ấm trà nóng rồi theo thói quen bưng hết những đồ ăn trên bàn rời khỏi đó.