Buổi tối hôm đó Cầm Thanh Tuyết sau khi thi châm cho công chúa song liền bước ra ngoài đi dạo cho đỡ mỏi lưng.
Vừa đi gần tới lương đình liền thấy Phong Mặc Vân đang ngồi đó một mình uống rượu. Nàng cũng không muốn làm hắn mất nhã hứng nàng liền quay lưng muốn rời đi.
Phía sau liền vang lên tiếng gọi trầm nhẹ của Phong Mặc Vân:
- Cầm tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết chậm rãi quay lại, nàng chắp tay hàng lễ rồi nhìn về phía Phong Mặc Vân rồi nói :
- Phong thiếu trang chủ. Tiểu nữ đến không đúng lúc rồi, ta lại làm phiền người rồi à?
Phong Mặc Vân đứng lên nhìn về hướng của Cầm Thanh Tuyết phía bên ngoài, ánh mắt hắn thoáng hiện tia buồn bã, trưa nay sau khi cùng thái hậu ra ngoài tới ngự thư phòng của hoàng thượng. Hắn còn chưa vào tới chỗ thư phòng hắn liền lấy lý do sử lý công việc rồi xin phép quay trở lại chính điện.
Hắn quay lại cũng đã nghe được từng câu nói và hành động của Cầm Thanh Tuyết nói với tiểu muội của mình, hắn thật sự với nàng một chút cơ hội cũng không có.
Từng lời nói của Cầm Thanh Tuyết nói ra tựa như từng mũi dao đâm sâu vào trái tim hắn.
Đến bây giờ hắn mới biết là những việc bản thân làm cho nàng cũng không bằng một phần nhỏ mà Đông Phương Lãnh đã làm cho nàng.
Mấy ngày trước hắn cho người điều tra cũng mới biết quả thật Đông Phương Lãnh mới là người xứng đôi với nàng. Tên tam vương gia ấy vậy mà xây dựng cả một đế chế cũng chỉ vì câu nói của nàng. Lại làm hắn càng bội phục hơn khi Đông Phương Lãnh năm lần bảy lượt hi sinh tất thảy từ sự nghiệp cho tới thân thể, hắn đến ngay cả mạng sống cũng không quan tâm bằng mạng của nàng.
Phong Mặc Vân liền nhẹ nói về phía Cầm Thanh Tuyết :
- Cầm tiểu thư, có muốn uống chút rượu cho ấm người hay không?
Thấy Phong Mặc Vân không có ý định để mình rời đi, Cầm Thanh Tuyết cũng đành nhẹ bước chân tiến vào trong lương đình. Nàng nhè nhẹ lắc lắc đầu nói :
- Tiểu nữ mấy ngày nay thân thể có chút không thoải mái, Phong thiếu trang chủ xin cứ tự nhiên .
Phong Mặc Vân cười khổ, hắn ngồi xuống rồi tự mình uống thêm một bát rượu.
Cầm Thanh Tuyết không nhanh, không chậm cũng ngồi xuống phía đối diện hắn. Nàng cảm thấy tên Phong Mặc Vân hôm nay có chút gì đó rất khác, hắn lại gặp chuyện gì rồi hay sao?
Phong Mặc Vân uống một bát lại đưa tay tự rót cho mình thêm một bát, lời nói cũng trầm mặc nhìn nàng nói :
- Cầm tiểu thư, vì sao thấy ta ở đây lại liền rời đi... Ta ngày cả là một người bạn đối với ngươi cũng không thể được hay sao?
Cầm Thanh Tuyết tự rót trà vào chén mình rồi lại tự mình uống. Ngay sau đó liền nhìn thẳng trực diện Phong Mặc Vân đáp lại.
- Phong thiếu trang chủ, ta và ngài vốn phận bèo nước gặp nhau... Việc gì ngài phải làm khổ bản thân như vậy.
Cầm Thanh Tuyết cũng muốn lần này nói thẳng với Phong Mặc Vân. Cũng chính là muốn nói rõ ràng với hắn tình cảm của nàng trước nay đối với Đông Phương Lãnh không hề thay đổi. Hơn nữa số phận an bài nàng và tam vương gia chính là không thể tách rời.
Phong Mặc Vân lại uống thêm một bát rượu, hắn nội tâm càng đau đớn, Cầm Thanh Tuyết thật sự rất vô tình. Nàng luôn luôn coi hắn như phận bèo nước gặp nhau, nhưng hắn thì không... Hắn vừa gặp liền đã rất để tâm tới nàng... Qua vài lần nói chuyện hắn lại thấy nàng, dịu dàng, tốt bụng, tài giỏi và rất thấu hiểu lòng người. Chỉ như vậy đã khiến hắn càng mê luyến nàng hơn.
Phong Mặc Vân cười nhẹ rồi nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Vì sao vậy? Liệu nếu như ta tới sớm hơn hẳn một chút ... gặp nàng sớm hơn hắn một chút ... Vậy nàng liệu có...
Cầm Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn ra hướng ngoài, nàng thẳng thắn đáp lại lời của Phong Mặc Vân:
Phong thiếu trang chủ, ngài cũng biết truyền thuyết kia không phải là hư cấu đúng không? Số phận của ta và tam vương gia chính là bắt buộc phải gắn kết với nhau. Dù muốn dù không chúng ta cũng vĩnh viễn không thể thay đổi. Hơn nữa... Ta và ngài ấy chính là tâm linh tương thông, một đời đã định, dù ngài có tới sớm hay tới muộn . Chúng ta cũng đều đã có sắp đặt của thiên mệnh... Vốn đã là không thể.
Phong Mặc Vân có chút kinh ngạc, ý của Cầm Thanh Tuyết chính là nàng là Thánh nữ trong truyền thuyết. Bảo sao bao lần tiếp xúc hắn đều cảm thấy từ người của nàng luôn toát ra một mị lực rất mạnh. Đôi khi hắn còn cảm thấy chính mình như đã bị hoa mắt nhìn nhần, khi thấy những làn khí toát ra từ người Cầm Thanh Tuyết.
Phong Mặc Vân lần nữa cười khổ, đúng là ngày từ đầu hắn đã không có cơ hội, tất cả chẳng qua chỉ là do tự hắn đa tình mà thôi.
Phong Mặc Vân tự rót một bát rượu khác đưa về phía Cầm Thanh Tuyết, hắn trầm giọng nói, lời nói cũng có phần ấp úng:
- Cầm tiểu thư, chúng ta mặc dù không thể trở thành ... Nhưng ngươi có thể
nào kết giao bằng hữu với ta được hay không? Sau này ngươi có việc gì có thể tìm ta, ta nhất định sẽ hết lòng giúp ngươi .
Sợ Cầm Thanh Tuyết còn hiểu nhầm, Phong Mặc Vân liền đưa bát rượu về phía nàng rồi nói tiếp:
- Ta sẽ hết lòng giúp ngươi giống như một vị hảo bằng hữu.
Cầm Thanh Tuyết nghĩ dù sao cũng thêm bạn bớt thù, hắn dù gì cũng là người tốt, nàng cũng nhẹ cầm bát rượu đưa về phía trước chạm vào bát của Phong Mặc Vân rồi gật đầu nói:
- Được. Sau này chúng ta chính là hảo bằng hữu, ngươi sau này cần giúp đỡ gì cũng có thể tới tìm ta. Ta nhất định cũng sẽ hết lòng giúp đỡ.
Phong Mặc Vân cũng liền gật đầu cười, sau đó hai người một hơi uống cạn rượu trong bát.
Cầm Thanh Tuyết uống hết vừa đặt bát không xuống bàn liền nghe tiếng gọi gấp gáp của A Ý từ ngoài vọng vào.
-
- Tiểu thư... tiểu thư...
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn về phía A Ý rồi nhẹ hỏi :
- Có việc gì sao?
A Ý vừa tới nơi nhìn thấy Phong Mặc Vân và Cầm Thanh Tuyết đang ngồi, liền vừa thở gấp vừa nói :
- Tiểu thư... Phong thiếu trang chủ... Vị tiểu muội... Của Phong thiếu trang chủ... Bị bất đánh bất tỉnh hiện đang ở sân Càn Nghi cung...
Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân liền lập tức đứng dậy.
Cầm Thanh Tuyết lo lắng nhìn A Ý rồi hỏi :
- Có chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại thành như vậy?
A Ý lúc này mới hết thở gấp liền nói:
- Vừa rồi em cùng A Thuỷ tới thái y viện lấy thảo dược tắm cho công chúa. Đi qua sân chính càn nghi cung liền thấy ở bên trong ồn áo và náo nhiệt. Chúng e ra xem thì thấy tiểu muội của Phong thiếu trang chủ đã nằm bất động ở phía tường lớn trong sân viện.
A Ý nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết lại cúi đầu nói :
- Em hỏi mấy người ở đó mới biết, vị tiểu muội của Phong thiếu trang chủ vậy mà xin hoàng thượng ban hôn với Tam vương gia. Lúc ấy tam vương gia còn đang trong thư phòng bàn chính sự. Vị cô nương ấy còn thẳng thừng nói với tam vương gia là chỉ cần ở bên tam vương gia dù làm thiếp thất hay làm nha hoàn ấm giường cũng đều được.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng hỏi lại :
- Sau đó thì sao?
A Ý tiếp tục nói :
- Đương nhiên tam vương gia không đồng ý, Hoàng thượng cũng không thể ép được vương gia nên đã cho chuyện ban hôn tự hai người giải quyết. Vị cô nương kia lại ra ngoài và đợi đến khi vương gia ra ngoài, vị cô nương ấy lại đứng trước bao người để bày tâm ý.Vương gia lập tức từ chối và bỏ đi. Cô nương đấy lại không biết vương gia ghét nhất tiếp xúc nữ tử mà trực tiếp ôm chầm lấy vương gia... Làm vương gia tức giận...
Vừa nghe đến đó Phong Mặc Vân liền chạy nhanh về phía sân Càn Nghi cung.
Cầm Thanh Tuyết thở dài lại nhìn A Ý hỏi :
- Vậy tam vương gia đâu rồi?
A Ý lắc đầu đáp lại :
- Em cũng không biết, chắc là vương gia rời đi rồi..
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi bước đi nhanh về phía sân chính của Càn Nghi cung, vừa đi vừa nói :
-
Mong là hắn ra tay nhẹ nhàng, chứ cô nương kia chính là người thái hậu rất
yêu thương... Nếu nàng ta sảy ra chuyện nhất định thái hậu sẽ nổi giận..
A Ý cũng nhẹ gật đầu rồi bước theo phía sau của tiểu thư.
Vừa tới tới sân đã thấy Phong Mặc Vân đang ôm Phong Tiểu Yến gọi lớn :
- A Yến, A Yến.. Tỉnh dậy...
Bên ngoài đám cung nữ thái giám vẫn còn mấy người đang vây quanh, Cầm Thanh Tuyết bước tới liền bảo mọi người giải tán đi làm việc.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết bước liền nhìn về phía nàng gấp gáp gọi:
- Cầm tiểu thư, ngươi biết y thuật mau tới đây xem mạch cho A Yến giúp ta. Ta thấy muội ấy thở ra cũng rất khó nhọc.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi cũng nhanh bước tới ngồi xuống cạnh chỗ
Phong Mặc Vân rồi khẽ nói lời an ủi, tay cũng đưa lên kiểm tra mạch cổ của Phong Tiểu Yến :
- Phong thiếu trang chủ yên tâm, Phong cô nương không sao, ngài đừng quá lo lắng.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết xem mạch và nói không sao mới thoáng thở nhẹ, hắn nói :
- Vậy khi nào nha đầu này có thể tỉnh ...
Cầm Thanh Tuyết đưa tay bấm huyệt nhân trung vào bấm huyệt đỉnh đầu của Phong Tiểu Yến.
Nàng vừa bấm vừa nói:
- Phong cô nương cũng có thể lát nữa mới tỉnh lại được. Cơ thể không bị thương tổn, khí lực cũng rất tốt, vừa rồi Phong cô nương là bị dọa sợ ngất đi, chứ không phải bị tổn thương do nội lực. Phong thiếu trang chủ cứ đưa tiểu muội của mình về phòng đi, ta trở về biệt viện lấy kim châm rồi sẽ tới giúp muội muội của ngươi đả thông kinh mạch.
Phong Mặc Vân gật đầu rồi ôm Phong Tiểu Yến đứng lên, hắn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Vậy ta đưa muội ấy về phòng, làm phiền Cầm tiểu thư rồi. Con
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi đứng lên tránh đường cho Phong Mặc Vân rời đi.
Phong Mặc Vân ôm Phong Tiểu Yến rời đi thì đám cung nữ và công công cũng lũ lượt rời đi .
Cầm Thanh Tuyết cũng lạnh lùng quay người nói với A Ý :
- A Ý đi thôi.
A Ý vừa rồi nhìn thấy Tam vương gia vẫn luôn đứng ở phía sau núi giả nhìn tiểu thư. Thấy tiểu thư lạnh lùng nói rời đi A Ý liền ngập ngừng nói :
- Tiểu thư... Vương gia hình như đến tìm người.
Cầm Thanh Tuyết vừa bước đi vừa lạnh nhạt nói :
- Ta chưa tìm ra phương pháp giải độc, nếu vương gia tìm ta em cứ thẳng thừng trả lời như vậy. Sau này em cũng bớt quan tâm tới những việc mà tam vương gia làm đi. Tránh lại gây phiền phức cho ngài ấy.
A Ý thấy tiểu thư lạnh nhạt như vậy cũng nhàn nhạt gật đầu rồi đuổi theo phía sau tiểu thư mình.
Đông Phương Lãnh đứng phía sau tảng núi giả đều nghe thấy lời mà Cầm Thanh Tuyết vừa nói.
Ảnh Nhất phía sau cung kính nói :
- Vương gia, vậy chúng ta có tới biệt viện...
Đông Phương Lãnh lạnh lùng quay người, hắn cũng trầm giọng nói :
- Về phủ.
Sau đó Đông Phương Lãnh bước lạnh lùng rời đi, Ảnh Nhất nhìn theo bóng lưng của A Ý đầy luyến tiếc. Sau đó cũng quay người đi theo phía sau vương gia của mình.