Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 125: Từ Khi Nào Hắn Lại Tàn Nhẫn Với Nàng Như Thế.




Cầm Thanh Tuyết vừa dựa lưng vào lồng ngực người phía sau thì liền lập tức đề cao cảnh giác, nàng hất tay mạnh về phía sau muốn tách mình ra khỏi người phía sau mà mình đang dựa vào.

Nhưng cánh tay lần nữa được bàn tay người đó nắm lấy, nàng theo phản xạ liền đánh ánh mắt lên nhìn. Cũng lúc ấy khuôn mặt ấy nhìn xuống phía mình, hai đôi mắt nhìn trực diện với nhau. Một đỏ rực như máu, một đen tuyền long lanh trong veo không chút gợn sóng .

Đông Phương Lãnh vừa rồi ở Huyết Sát Các hắn tự nhốt mình lại trong thư phòng, tự mình ngồi uống rượu, uống hết một vò lại thêm một vò. Hắn chính là muốn uống cho mình say đến bất tỉnh. Lúc ấy ở gần nàng, nghe lời nói lạnh lùng của nàng, tâm hẳn tựa như dao cứa rất đau đớn, khó chịu.

Uống không biết hết bao nhiêu vò rượu, tâm trạng cũng đã không còn nhức nhối như lúc sáng nữa, cũng là phần do men rượu làm hắn quên đi.

Ngoài trời cũng đã có phần mờ đi vì tối, bên tai chợt nghe tiếng gầm lớn, tiếng gầm mà chỉ có con tà thú kia mới gầm ra được. Đông Phương Lãnh như điên dại, hắn sớm đoán ra con tà thú ấy nhất định sẽ còn trở về hoàng cung trả thù.

Đông Phương Lãnh dùng khinh công lao nhanh ra ngoài, đi qua từng nóc nhà, lại qua vài con ngõ. Phía trước bỗng phát hiện luồng tà khí rất mạnh, hắn nhanh chóng lao về hướng đó. Vừa tới nơi cũng là thấy bóng dáng của

Cẩm Thanh Tuyết bị đánh bật lại phía sau.

Đông Phương Lãnh trong mắt tràn ngập sự lo lắng, hắn lập tức lao về hướng phía sau của nàng, tay cũng gắt gao ôm lấy eo nàng giữ lại. Vừa thấy nàng hất mạnh tay hắn cũng nhàn nhạt nắm lấy cánh tay nàng giữ lại .

Theo phản xạ hắn cũng cúi mặt nhìn xuống khuôn mặt nhàn nhạt xa cách của nàng khi nàng nhìn mình.

Phía sau đám tà nhân cũng còn cách hai người khoảng hơn ba thước.

Cẩm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt băng lãnh của tam vương gia liền lạnh nhạt nói :

- Vương gia, ngài buông ta xuống.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng cũng có phần lo lắng, tam vương gia chính là đã uống rất nhiều rượu. Mùi rượu nồng đậm như vậy hẳn là đã uống từ lâu, trên mặt vẫn là hơi thở mạnh của Đông Phương Lãnh. Hơi thở cũng có phần ấm nóng do hơi rượu tỏa ra làm nàng khựng lại mọi hành động.

Đông Phương Lãnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử trong ngực mà mình. Người mà trước nay hắn vẫn tâm tâm niệm niệm trong lòng. Nghe hơi thở đều đều, thân thể không thương tích cùng lời nói nhàn nhạt của nàng vẫn đang yên ổn nằm trong lòng trong lồng ngực mình lúc ấy Đông Phương Lãnh mới thở nhẹ một hơi .

Bàn tay hắn cũng thả nhẹ cánh tay nàng ra, nhưng tay ở eo vẫn nắm chặt kéo sát vào người mình.

Hắn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ người nàng lan tỏa ra người mình, nội tâm lần nữa gắt gao khó chịu không muốn buông bỏ. Bên tai lại thêm tiếng thở phì phò của đám tà nhân khiến hắn vô cùng tức giận

Đông Phương Lãnh không hề buông tay ra khỏi người của Cầm Thanh Tuyết. Hắn đưa mắt nhìn về phía đám ma nhân trước mặt rồi lại lần nữa dùng nội lực trong tay đánh mạnh về phía đám ma nhân.

Một luồng nội lực lớn bắn về phía đám ma nhân, khiến vài con lập tức vỡ tan tác. Lại thêm một luồng nữa, tiếp đến là rất nhiều luồng nội lực lớn mạnh được Đông Phương Lãnh vận nội lực tiếp tục đánh tới đám ma nhân .

Đông Phương Lãnh như dồn hết tức giận về phía đám ma nhân, nội lực càng lớn Đông Phương Lãnh hao tổn khí lực càng nhiều. Hơi thở từ đều đặn đến sau cùng lại có chút trẩm ổn hơn.

Đám ma nhân hơn năm chục thần ảnh đều bị Đông Phương Lãnh đánh vỡ tan ngay khi tiến lên từng bước về phía hai người.

Cầm Thanh Tuyết vẫn dùng ánh mắt trầm lắng nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Đông Phương Lãnh, bên tai vẫn là những lời nói trầm uẩn của tà thú khi nãy.

Trong lòng Cầm Thanh Tuyết cũng có chút mông lung và thắc mắc, cũng có thể con tà thú đó nói đúng. Nàng cũng đến giờ mới hiểu vì sao bản thân lại luôn bị cảm giác sợ hãi và mất hết khí lực khi ở cạnh Đông Phương Lãnh mỗi lần hắn tức giận.



Nhưng.... Đông Phương Lãnh hắn đã biết chuyện này rồi sao? Hắn tránh mặt nàng là vì chuyện này sao? Cuốn bí tịch kia chắc chẳn đã nói cho hắn biết chuyện gì đó liền quan tới Minh vương và Thánh nữ.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng là nhàn nhạt nổi lên cơn tức giận ... hắn chính là không muốn nói với nàng... Không muốn cùng nàng vượt qua và tìm cách khắc phục nó .

Đông Phương Lãnh sau khi đánh tan đám tà nhân hắn liền buông tay ở phía eo của Cẩm Thanh Tuyết ra. Cả người hắn cũng nhẹ bước lùi lại để nàng không còn tựa vào ngực mình nữa, hắn lạnh lùng quay người bước đi, một chút cũng đều không dám nhìn lại nàng.

Hắn sợ bản thân sẽ không thể vượt qua được ánh mắt của nàng, hắn sợ tâm mình nhịn không được sẽ lại muốn bên nàng . Như vậy hắn sẽ lại hại nàng, hẳn chính là chưa có cách nào khắc chế bản thân không hấp thụ nguyên khí của nàng.

Cầm Thanh Tuyết cả người liền bị tách ra khỏi Đông Phương Lãnh, hơi ấm và mùi rượu cũng nhàn nhạt mất đi.

Thấy bóng lưng cô tịch kia đang chậm rãi rời đi nàng liền nói lớn về phía hắn :

- Tam vương gia, ngài đứng lại đó cho ta. Hôm nay ngày vẫn không muốn nói rõ ràng với ta mọi chuyện hay sao?

Đông Phương Lãnh chân cũng có chút khựng lại, nhưng rất nhanh lại bước chân chậm cước bộ đi tiếp tục chậm về phía trước. Trên môi cũng là lời nói lạnh lùng đối với nàng :

- Sau này ngươi ra ngoài thì chú ý một chút, ngươi tự mình gây thù với con tà thú ấy rồi. Nó cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua khi chưa giết được người nào đã giết đi cốt nhục của nó đầu.

Cầm Thanh Tuyết vốn là không phải quan tâm tới chuyện đó, nàng thẳng lưng cất lời nói lạnh lùng về phía bóng lưng của Đông Phương Lãnh :

- Tam vương gia, nếu bây giờ ngài vẫn quyết định rời đi vậy thì ta và ngài từ hôm nay chính thức ở đây cắt đứt không còn quan hệ yêu đương nữa.

Đông Phương Lãnh bỗng khựng lại bước chân, trong đan điền hắn dâng lên một cỗ khí tức khó chịu. Nhưng vẫn là hắn dùng nội lực cố gắng đè nén lại, lời của Cầm Thanh Tuyết vừa nói chính là làm hắn như tê tâm liệt phế.

Bàn tay trong tay áo của hắn từ khi nào đã gắt gao nắm lại thành quyền. Hắn chính là không còn lựa chọn, thà để hắn và nàng đau lòng còn hơn mỗi ngày đều nhìn nàng gặp thương tồn và dần mất đi khí lực mỗi khi ở cạnh hẳn.

Đông Phương Lãnh nhẹ nói một từ rồi nhanh chóng vận nội lực dùng khinh công rời đi:

- Được.

Cầm Thanh Tuyết càng đau lòng hơn, hắn chính là vẫn không muốn nói với nàng. Trong mắt của nàng từ khi nào đã ngập tràn trong làn hơi nước nàng ngã khụy ngồi xuống nền đất lạnh. Trong tâm trí vẫn luôn là bóng lưng lạnh lùng quay người rời đi của Đông Phương Lãnh.

Một giọt nước mắt rơi xuống, lại thêm một giọt, nàng nước mắt lại cứ thế lặng lẽ rơi.

Từng hình ảnh và những mảnh kí ức của hai người mấy ngày trước vẫn còn nồng ấm như thế lại hiện lên.

Thời gian qua vì sao hắn cứ luôn đối với nàng ôn nhu như thế, mỗi hành động cho tới tùng cử chỉ đều đối với nàng đầy dịu dàng. Bản thân Cầm Thanh Tuyết cũng không hề biết bản thân đã động tâm với hắn từ khi nào , tình yêu đối với hắn cư nhiên lại lớn đến vậy.

Mọi thứ cứ như vậy lũ lượt ập tới càng khiến Cầm Thanh Tuyết nén không được đau lòng.

Trong tâm trí nàng, không biết từ khi nào mà Đông Phương Lãnh lại đối với nàng tàn nhẫn như vậy.



Không biết qua bao lâu, Cầm Thanh Tuyết mới đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên má rồi đứng dậy.

Nàng cũng nhanh chóng điều hòa lại khí huyết, bây giờ không phải lúc ở đây mà khóc lóc, sau khi công chúa tỉnh dậy nàng nhất định phải phân tích kĩ một chút hai tấm bản đồ kia.

Tuyết liên hoa ngàn năm kia dù có thật sự có thể cứu hắn và nàng hay không , thì trước hết vẫn là phải lấy về tay rồi nghiên cứu kĩ càng đã .

Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng quay lại biệt viện của mình, trở vào trong phòng lấy trong mật thất tỏng tủ một sấp quyển bí thư mà trước kia đã cẩm về từ U Sơn Cốc. Chỉ hi vọng là có thể tìm ra manh mối khác có thể điều trị tốt bệnh của công chúa.

Lấy song bí thư Cầm Thanh Tuyết nhẹ bước ra ngoài, nàng đứng nhìn về phía xương phòng của nhị phu nhân và tiểu tử Cầm Phượng An vẫn đang còn sáng đèn. Nàng cũng không muốn nhị phu nhân và tiểu tử kia lo cho mình nên lại quay người tới hướng cửa sau của biệt viện.

Phía trước mặt bỗng xuất hiện một thân ảnh, hắn lập tức quỳ gối xuống nói :

- Cầm tiều thư.

Cầm Thanh Tuyết thoáng cau mày, sau đó liền cất lời thập phần lạnh lùng về hướng hắc y nhân đang quỳ :

- Ảnh Nhất, ngươi tới đây làm gì?

Ảnh Nhất lập tức nói lớn :

- Tiểu thư xin người tới Lãnh vương phủ xem bệnh cho vương gia của thuộc hạ.

Cầm Thanh Tuyết vẫn lạnh nhạt đáp lại :

- Chẳng phải vừa rồi còn rất tốt sao?

Ảnh Nhất cúi đầu đáp :

- Tiểu thư, vương gia vừa trở về liền ho ra rất nhiều máu huyết. Thuộc hạ đi lên đỡ liền bị ngài ấy đánh bay ra ngoài. Vương gia... sau đó liền trở vào ôn tuyền.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút đau lòng, nhưng vừa rồi chính Đông Phương Lãnh là người tàn nhẫn bỏ nàng ở lại.

Ảnh Nhất thấy Cầm tiểu thư còn đang trầm tư hắn liền dập đầu nói tiếp :

- Tiểu thư, vương gia từ sáng uống rất nhiều rượu, bây giờ lại trầm mình xuống ôn tuyền. Thuộc hạ sợ...

Lời chưa nói hết liền bị Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng cắt ngang:

- Đi thôi, dù sao ta vẫn là Thái y của tam vương gia. Ta không tới sợ rằng ngũ hoàng tử cũng sẽ không để cho ta yên.

Cầm Thanh Tuyết nói song liền dùng khinh công bay nhanh lên bức tường rồi nhảy qua từng nóc nhà.

Ảnh Nhất vui vẻ đứng lên rồi cũng dùng khinh công đi theo phía sau của Cầm Thanh Tuyết.