Cầm Thanh Tuyết nhẹ bước từng bước qua hoa viên trở về phía xương phòng. Nàng trước vẫn là qua xem thương thế trên người tứ công chúa trước rồi sẽ trở về phòng nghỉ ngơi thêm một chút.
Chiều nay cũng nên trở về thừa tướng phủ một chuyển rồi, vừa trở về kê đơn thuốc khác cho Cẩm Phượng An vừa là lấy thêm mấy cuốn y thư mà sư phụ đề lại. Biết đâu sẽ có cách chữa lại lục phủ ngũ tạng của công chúa nhanh chóng hơn, chỉ có vậy nàng mới nhanh rời khỏi hoàng cung được.
Ở lại hoàng cung ngày nào Cẩm Thanh Tuyết sẽ đều cảm thấy rất ngột ngạt và bí bách ngày đó.
Vừa bước tới ngã rẽ cánh tay phải của Cầm Thanh Tuyết liền bị một bàn tay to lớn, lại nhẹ tỏa ra hơi lạnh áp vào rồi nhanh nắm chặt lấy kéo đi về phía trước. Bên tai cũng là lời nói lạnh băng của nam nhân trước mặt vang vọng:
- Mạng của mình ngươi cũng không cần nữa rồi có phải không ?
Cầm Thanh Tuyết nghe lời nói lạnh lùng và hàn khí lành lạnh của Đông Phương Lãnh liền dùng sức khựng lại bước chân. Nàng lớn tiếng nói :
- Tam vương gia ngài buồng ta ra.
Đông Phương Lãnh bị lực của nàng làm cho khựng lại, tay hắn vẫn nắm chặt cánh tay của nàng.
Đông Phương Lãnh quay mặt về phía nàng rồi tức giận nói :
- Khi nãy khi Phong Mặc Vân nắm tay ngươi sao bồn vương không thấy ngươi hét lên với hắn như vậy.
Cầm Thanh Tuyết lạnh nhạt đưa ánh mắt nhìn về khuôn mặt tức giận của Đông Phương Lãnh nói :
- Tam vương gia, hôm qua ngài chẳng phải nói mọi việc đều không muốn liên quan tới ta nữa rồi hay sao? Bây giờ ta dù có làm gì với ai ... Ngài cũng lấy tư cách gì tức giận với ta...
Đông Phương Lãnh bị lời nói lạnh lùng của Cầm Thanh Tuyết làm cho nội tâm đau đớn, hắn... tất cả đúng là tại hắn nói ra.
Cầm Thanh Tuyết liền buông bàn tay của Đông Phương Lãnh đang nắm trên cánh tay mình ra rồi lạnh lùng quay người đi qua Đông Phương Lãnh rồi bước đi về phía xương phòng phía trước mặt không xa .
Đông Phương Lãnh quay lại nhìn bóng dáng của Cẩm Thanh Tuyết đang rời đi, hẳn cũng bước đi theo phía sau nàng rồi nhàn nhạt nói :
- Bồn vương thật sự hết nói nổi ngươi. Ngươi rõ ràng biết con tà thú kia rất mạnh... ngươi cũng rõ ràng biết trong bụng của tứ công chúa là cốt nhục của nó..Vậy ngươi vẫn cố...
Lời chưa nói hết liền bị lời nói lạnh lùng của Cầm Thanh Tuyết cắt ngang :
- Ta cũng không mượn ngài nói ta, chuyện ta làm ta tự khắc ta sẽ gánh vác... Ta cũng không có mượn ngài quản .
Đông Phương Lãnh lần này tức giận thật sự, nàng nói tự mình gánh vác, nàng chính là không biết con tà thú kia có nó mạnh như nào... Lần trước giao chiến ở bên ngoài ngoại thành nàng bị nó làm trọng thương , lại hao tổn linh lực thế nào. Hằn nàng phải là người rõ nhất mới đúng chứ.
Đông Phương Lãnh bước nhanh tới phía của Cầm Thanh Tuyết, hắn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay nàng kéo về phía xương phòng .
Cầm Thanh Tuyết cổ tay truyền tới cơn đau đớn, nàng lần nữa dùng khí lực lấy bàn tay mình kéo tay của Đông Phương Lãnh ra nhưng hắn chính là dùng hết lực nắm lấy cổ tay nàng.
Cầm Thanh Tuyết bất lực liền nói :
- Tam vương gia, ngài buông ta ra.
Đông Phương Lãnh không đáp lại nàng một mạch kéo nàng trở về xương phòng.
Cánh cửa như hứng cơn giận giữ của Đông Phương Lãnh, nó bị hắn đạp mạnh mở ra.
Đông Phương Lãnh kéo Cầm Thanh Tuyết lại phía giường rồi kéo nàng để nàng ngồi xuống, hắn lại đi tới bếp than nhỏ phía góc nhà rồi tự tay múc cho nàng một bát thuốc thảo dược.
Đông Phương Lãnh bước tới, khuôn mặt vấn lạnh lùng đưa bát thuốc ra trước mặt nàng rồi lạnh lùng nói :
- Ngươi uống đi, ngươi nên nhớ ngươi vẫn là Thái y của bồn vương. Bồn vương không cho phép sức khỏe và tính mạng của ngươi bị suy kiệt.
Cẩm Thanh Tuyết quay mặt đi hướng khác, nằng cũng lạnh lùng nói :
- Thì ra ngài đưa thảo dược tới cũng chỉ vì mạng của ta còn có ích, còn giúp ngài giải độc...
Cẩm Thanh Tuyết lại lạnh nhạt nói :
- Ta không uống... Ta không muốn nhận thêm một chút ân huệ nào của ngài tránh lại vì nó mà dây dưa với ngài ....
Nhưng ngài yên tâm trước khi chữa khỏi ba loại độc dược trên người ngài ta nhất định sẽ giữ mạng mình thật tốt.
Đông Phương Lãnh bàn tay nắm bát sứ đã nắm chặt lại, bàn tay bên dưới cũng dùng nội lực đè nén nội tâm đang đau đớn quần quại.
Từng lời Cầm Thanh Tuyết nói đều như mũi dao nhỏ từng chút, từng chút đâm sâu vào trái tim của hắn. Vẫn là nàng giỏi, nàng rất giỏi... Giỏi nhất vẫn là làm hắn ngày một khổ sở...
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh vẫn là nhìn nàng chằm chằm, nhịn không được nàng liền lạnh nhạt nói :
- Tam vương gia, xin mời rời đi. Tiểu nữ rất mệt... tiểu nữ cần phải nghỉ ngơi.
Đông Phương Lãnh dùng nội lực điều hòa lại khí huyết trong ngực, hắn đi thêm hai bước về phía giường, bàn tay khẽ đưa ra bóp chặt lại hai bên má của Cẩm Thanh Tuyết để miệng nhỏ của nàng mở nhẹ ra. Lại để khuôn mặt nàng thẳng đối diện với khuôn mặt hẳn.
Tay bê bát thuốc cũng từng chút đưa lên, chậm rãi đồ thuốc vào trong miệng nhỏ của nàng, hắn vẫn lạnh lùng cất lời nói :
- Nuốt xuống, bồn vương nhất định sẽ không coi nó là ân huệ mà đòi ngươi phải bù đắp.
Cầm Thanh Tuyết nhìn Đông Phương Lãnh điên dại như vậy nội tâm cũng rất đau lòng, nàng thật sự không đoán được ra hắn là đang suy tính điều gì.
Thuốc mà Đông Phương Lãnh đồ vào miệng Cầm Thanh Tuyết đều nuốt xuống, bây giờ nàng chống cự e rằng hắn cũng không có để yên.
Đông Phương Lãnh sau khi thấy nàng uống hết bát thuốc liền ném mạnh cái bát sứ vào tướng nhà phía sau.
Hắn vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Cầm Thanh Tuyết, sau đó liền đưa bàn tay lành lạnh của mình lau đi từng giọt thuốc còn vương lại bên khóe miệng và cằm nàng.
Đông Phương Lãnh nhìn khuôn mặt ngày đêm mong nhớ trong lòng lại kìm không được thay đổi ánh mắt. Nhưng rất nhanh hắn lại lạnh nhạt, hắn vẫn là sợ bản thân sẽ hại nàng, sợ chính hắn lại khắc nàng khiến nàng gặp nguy hiểm.
Đông Phương Lãnh sau đó phất tay áo rồi quay người rời đi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn bóng lưng Đông Phương Lãnh rời đi, trong lòng là những mông lung khó tả.
Đông Phương Lãnh vừa rời đi thì A Ý nhanh chóng chạy vào rồi đi về phía giường lo lắng hỏi :
- Tiểu thư... Tiểu thư... Người không sao chứ?
Cầm Thanh Tuyết lúc bấy mới lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu đáp lại A Ý.
A Ý vừa rồi thấy tam vương gia mặt giận giữ nắm tay tiểu thư trở về phòng liền rất lo lắng. Nhưng một nha hoàn nhỏ bé như A Ý thì có qua cũng sẽ bị tam vương gia một chiêu đánh chết. A Ý hối hận nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tiểu thư, người tha lỗi cho em. Khi nãy em cũng thấy tam vương gia kéo người trở về phòng...Em muốn sang ngăn cản, nhưng em bị hàn khí trên người tam vương gia dọa sợ.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ nhìn A Ý nói :
- Ta biết rồi, nếu ta là em ta cũng không có sang đâu. Tam vương gia nội lực thâm sâu như vậy, ngài ấy lại đang tức giận... Em có qua thì tam vương gia cũng không để cho em yên ổn đâu.
A Ý bật khóc nức nở nhìn Cẩm Thanh Tuyết nói:
- Tiểu thư, em cám ơn người. Không những không trách phạt còn hiểu cho lòng em như vậy.
Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ, nàng lần nữa đưa tay lên ngáp dài một cái. Sau đó liền nhìn A Ý nói :
- A Ý em dọn dẹp chỗ bát vỡ kia đi, sau đó cũng đi nghỉ ngơi một chút. Ta cũng buồn ngủ rồi, bữa trưa em không cần mang ngự thiện cho ta. Buổi chiều ta qua xem tình hình tiến triển của công chúa song sẽ trở về thừa tướng phủ dùng bữa sau.
A Ý nhẹ gật đầu rồi quay người vừa đi dọn dẹp vừa nói :
- Vậy tiểu thư nghỉ ngơi đi.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nằm xuống giường, nàng nhẹ kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại. Trong đầu vẫn là sự mông lung khó hiểu từ hành động của Đông Phương Lãnh.