Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 122: Tới Hoa Viên Trong Từ Hi Cung.




Thái hậu và nữ tử kia vừa bước xuống tới chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng thì nữ tử kia lập tức nhìn về phía nàng rồi cất giọng lanh lảnh về phía Phong Mặc Vân:

- Mặc Vân ca, đây là người mà huynh vẫn hay nhắc tới với ta sao? Cũng có chút tài nghệ nhỉ nhưng khuôn mặt cũng bình thường cũng gọi là có chút sáng súa.

Phong Mặc Vân ho nhẹ rồi nhìn về phía Phong Tiểu Yến nói :

- Tiểu Yến, ở đây là hoàng cung muội cư sử có phép tắc một chút đi.

Ngay sau đó hắn quay về phía Cầm Thanh Tuyết rồi cười gượng gạo nói :

- Cầm Tiểu thư đừng để bụng nha đầu này. Muội ấy là Phong Tiểu Yến là muội muội của ta. Sớm đã được phụ mẫu ta nương chiều thành hư mất rồi.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu, hóa ra là muội muội của Phong Mặc Vân, nhưng hình như có điểm rất khác biệt nhau.

Thái hậu cũng cười nhẹ đưa tay xoa đầu Phong Tiểu Yến rồi nói về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Đứa nhỏ này cũng còn nhỏ, hơn nữa nó là được chiều quá nên vậy, ngươi cũng đừng để bụng nó.

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu đáp :

- Dân nữ không có để ý, Phong tiểu thư cũng đúng là rất xinh đẹp làm tiểu nữ còn có chút ghen tỵ

Phong Tiểu Yến cười cười lại nắm lấy cánh tay thái hậu hỏi :

Hoàng nãi nãi, vừa rồi người có đôi mắt màu đỏ đó là tam vương gia sao? Hắn thật sự nhìn lôi cuốn và điểm trai quá .

Cầm Thanh Tuyết có chút khựng lại, nàng nhìn ra trên khuôn mặt của Phong Tiểu Yến đã có một tầng mây hồng thoáng qua. Nàng ta chính là đã động lòng với Đông Phương Lãnh sao?

Phong Mặc Vân lại lạnh lùng gắn giọng nói với Phong Tiểu Yến:

- Tiểu Yến. Muội có trừng mực một chút, ta sớm biết muội như vậy ta đã không đồng ý để muội tới kinh thành rồi.

Phong Tiểu Yến bĩu môi về phía Phong Mặc Vân, giọng nói cũng mang phần nũng nịu về phía thái hậu:

Hoàng nãi nãi con chỉ hỏi vậy thôi chứ có Ý gì đâu. Hai vị vương gia ở trong hoàng cung này đều có nét đẹp riêng chứ đâu phải mỗi tam vương gia.

Thái hậu vốn nhân từ, bà liền cười nhẹ đưa tay xoa xoa đầu Phong Tiểu Yến nói:

- Ai gia biết con tính tình hào sảng nhưng Mặc Vân nói cũng không có sai đâu. Tam vương gia là người cực kì khó tính khó chiều, hắn cũng không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Ta chỉ khuyên con đừng tự mình lại làm khổ mình.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng liền có chút nể phục thái hậu, quả đúng là người sống lâu hiểu rộng. Chỉ vài câu nói thôi mà đã khiến người nghe thấm nhuần rất nhiều thứ.

Phong Tiểu Yến nhẹ lắc đầu rồi cười nói :

- Hoàng nãi nãi con nói rồi, con chỉ nhìn thấy thuận mắt nên con tán thưởng thôi. Người nói với con nhiều điều như vậy làm gì.

Thái hậu mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nói về phía Phong Mặc Vân và Cầm Thanh Tuyết đứng phía sau :

- Được rồi, đi thôi các ngươi bồi ai gia đi dạo hoa viên một chút.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu đáp :

- Vâng thưa thái hậu.

Phong Mặc Vân ngay lúc ấy cũng bước tới đứng song song với Cầm Thanh Tuyết, hắn muốn đi cùng nàng cũng muốn trò chuyện với nàng nhiều hơn một chút.

Thái hậu từ khi Phong Mặc Vân trở lại từ hi cung bà đã nhận ra trong mắt nhi

tử của muội muội này là có nồng đậm tình ý với vị Cầm tiểu thư.



Thái hậu trong lòng liền thầm thở dài buổi sáng bà cũng vô tình nhìn thấy Đông Phương Lãnh ôm Cầm tiểu thư trở về xương phòng bên cạnh. Mà ánh

mắt của Đông Phương Lãnh đối với Cầm tiểu thư cũng chứa rất nhiều nhu tình và ưu thương.

Vừa rồi trở vào phòng lại thấy hắn lạnh nhạt với nha đầu này như vậy bà lại có chút khó hiểu. Nhưng nếu như vậy Phong Mặc Vân chiếm được tình cảm và có hôn ước với Cầm tiểu thư vậy thì cũng thật tốt quá. Nữ tử vừa tài giỏi vừa thông minh lại am hiểu lòng người như thế ai lại không muốn cưới về nhà cơ chú.

Thái hậu vừa bước đi vừa nắm tay Phong Tiểu Yến bên cạnh kéo đi. Bà cũng muốn để khoảng không riêng tư cho hai người phía sau.

Cầm Thanh Tuyết chậm rãi đi theo phía sau thái hậu.

Phong Mặc Vân thì lại luôn bước bước nhỏ sát cạnh Cầm Thanh Tuyết. Hắn một chút lại đánh ánh mắt nhìn về phía nàng.

Đi ra ngoài Thái hậu vẫn luôn cùng Phong Tiểu Yến nói chuyện.

Cầm Thanh Tuyết vẫn lúi húi đi theo phía sau, vì thái hậu cũng không hỏi chuyện hay nói chuyện gì nên nàng chỉ chầm chậm bước theo mà không nói.

Phong Mặc Vân đi bên cạnh vốn định tìm chủ đề nói chuyện với Cầm Thanh Tuyết, nhưng vẫn là bị tiếng nói và tiếng cười của thái hậu và tiểu muội đi phía trên át cả đi.

Thái hậu đi một lúc liền nắm bàn tay Phong Tiểu Yến nói :

- Tiểu Yến, ai gia có chút mệt rồi con bồi ai gia trở về chính điện nghỉ ngơi đi thôi.

Thái hậu vốn là muốn trở về để cho Phong Mặc Vân và Cầm Thanh Tuyết có

không gian riêng để nói chuyện.

Phong Tiểu Yến lập tức nói :

- Hoàng nãi nãi, hay người bảo cung nữ đưa về đi. Con ở đây một lát, nhiều loài hoa đẹp thế này con trở về lại có chút không nỡ.

Cầm Thanh Tuyết đứng sau liền cúi đầu nói :

- Thái hậu, Phong tiểu thư mới tới đây còn nhiều thứ chưa xem qua. Hay cứ để dân nữ đưa người trở về đi.

Thái hậu lắc lắc đầu, bà bấu chặt tay của Phong Tiểu Yến ra hiệu. Bà lại cười nhẹ rồi nói :

- Ai gia là có chút vật phẩm muốn đưa cho Tiểu Yến. Ngươi cứ ở lại bồi Mặc Vân nói chuyện đi, hắn dù đã tới đây một hai lần nhưng cũng chưa từng đi thăm thú hoa viên ở đây.

Phong Tiểu Yến hiểu ý liền cười vui vẻ rồi nói trong hớn hở :

- Oa, Hoàng nãi nãi là nhất. Người lại có quà cho con rồi.

Thái hậu gật đầu rồi nắm tay Phong Tiểu Yến rời đi, cũng không quên đánh

ánh mắt nhìn về phía Phong Mặc Vân cười nhẹ.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi cũng chỉ là lấy cớ muốn rời đi, lại không ngờ thái hậu chính lại muốn nàng ở lại với Phong Mặc Vân.

Thấy thái hậu rời đi Cầm Thanh Tuyết liền cung kính cúi đầu nói :

- Dân nữ cung tiễn thái hậu.

Phong Mặc Vân thấy thái hậu rời đi liền nhẹ nhàng nói với Cầm Thanh Tuyết :

- Cầm tiểu thư ta thấy trong cung là có quá nhiều lễ nghi rắc rối, ngươi thấy ta nói có đúng không?

Cầm Thanh Tuyết bước đi về phía trước, ánh mắt nàng luôn nhìn về phía từng đóa hoa cầm tú cầu tím bên dưới. Sau khi nghe Phong Mặc Vân nói nàng liền nhẹ giọng nói:



- Phong thiếu trang chủ là người ngoại thành mới vào đây nên thấy lễ nghi rắc rối là chuyện đương nhiên. Tiểu nữ là con dân Đông phương quốc, thân là nữ nhi của thừa tướng chuyện lễ nghi phải thực hiện vẫn là điều nên làm.

Phong Mặc Vân thật ra cũng chỉ là muốn để Cầm Thanh Tuyết thấy thoải mái, cũng muốn nói chút Đông thành chỗ hắn thoải mái hơn nhiều. Nhưng nghe nàng nói vậy hắn cũng nhẹ gật đầu.

Phong Mặc Vân vẫn nhẹ bước từng bước đi theo phía sau Cầm Thanh Tuyết .Lời nói cũng là sự bối rối và ân hận :

- Cầm tiểu thư, hôm trước là do ta đường đột, ta cũng chỉ vì lo lắng cho người nên mới cư sử như vậy. Chỉ hi vọng Cầm tiểu thư không chán ghét hay tránh mặt ta.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu, nàng cũng không dừng lại bước chân mà nói :

- Chuyện cũ qua rồi cứ để nó qua đi, tiểu nữ cũng không có để tâm nhiều như vật đâu. Mà dù sao ngài cũng không làm ta thương tổn gì.

Phong Mặc Vân môi liền nở nụ cười nhẹ, hắn như nhớ ra chuyện kia liền đi lên song song với Cầm Thanh Tuyết rồi lại nhẹ giọng hỏi nàng

- Cầm tiểu thư, bệnh của tứ công chúa thật sự là có thể chữa khỏi rồi hay sao?

Cầm Thanh Tuyết cũng không dấu chuyện của công chúa, nàng liền nhẹ giọng đáp lại Phong Mặc Vân:

- Thật ra cũng chỉ mới qua cơn nguy kịch, còn dân nữ vẫn đang trong quá trình nghiên cứu phương pháp phục hồi. Dân nữ sẽ cố hết sức còn có thể trở lại như thường hay không cũng còn phải dựa vào ý trí và mức độ tiếp nhận thuốc của công chúa.

Phong Mặc Vân khi trước cũng biết Đông Phương Hạnh Nhi bị ám tà khí rất nặng, cách đây hơn một năm trước hắn đã phát hiện ra, khí thở và biểu hiện đã rất khác biệt với người bình thường của công chúa.

Hắn cũng từng có thời gian để ý, ngoài tiếp xúc với Thái hậu và Tề Mẫn Nhi cùng hai nha hoàn kia ra thì Đông Phương Hạnh Nhi đều tránh tiếp xúc với tất cả mọi người.

Đến giờ Cầm Thanh Tuyết nói chữa khỏi cho công chúa hắn liền rất thấy tò mò. Hơn nữa hôm qua tiếng gầm thét và tiếng ai oán vang vọng cả kinh thành kia không phải người bình thường hay thú vật trong rừng có thể làm ra được.

Vừa rồi trong chính điện cũng là Cầm Thanh Tuyết đã ngầm thừa nhận có thể con ma thú kia có liên quan tới bệnh tình của Đông Phương Hạnh Nhi. Như vậy chẳng phải Cầm Thanh Tuyết cứu được công chúa đã vô tình gây thù với con ma thú kia rồi hay sao?

Giờ lại thấy Cầm Thanh Tuyết nói đang tìm phương pháp điều trị bệnh cho công chúa, hắn lại càng cảm phục vào lòng lương thiện không ngại nguy hiểm,vẫn tự mình ra tay cứu công chúa.

Cầm Thanh Tuyết thấy Phong Mặc Vân mặt đầy trầm tư, nàng liền đưa tay lên che miệng rồi ngáp dài một cái, nàng quả thật có chút mệt mỏi trong người.

Bước chân Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ dần và chậm hơn, nàng vừa quay lại nhìn về phía Phong Mặc Vân vừa cất giọng nói nhẹ nhàng về phía hắn:

- Phong thiếu trang chủ, đêm qua giải độc cho công chúa hôm nay trong người tiểu nữ quả thật còn có chút mệt mỏi, không thể bồi ngài được nữa. Tiểu nữ xin phép trở về xương phòng nghỉ ngơi.

Phong Mặc Vân cũng khựng lại bước chân, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của

Cầm Thanh Tuyết thoáng qua tia đau lòng. Vừa rồi nàng đưa tay che miệng ngáp dài hắn cũng có biết.

Phong Mặc Vân nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết có chút e ngại nói :

- Cầm tiểu thư... Buổi tối... Không biết ngươi có thể cùng ta dùng bữa không?

Cầm Thanh Tuyết vốn không muốn để Phong Mặc Vân hiểu nhầm về tình cảm của mình nàng liền từ chối:

- Tiểu nữ vẫn là chưa thể nói trước được, vì bệnh tình của công chúa...

Lời còn chưa nói hết liền bị Phong Mặc Vân nói sen lại :

- Ta không có ý gì, vốn dĩ thái hậu tối nay mở một bàn tiệc nhỏ trong Từ hi cung chiêu đãi ta và muội muội. Ta cũng chỉ muốn mời ngươi tới tham dự cho vui thôi.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ nở nụ cười rồi nói :

- Tiểu nữ đa tạ, Phong thiếu trang chủ có lời. Tối nay nếu công chúa ổn định hơn, tiểu nữ nhất định sẽ đến.

Phong Mặc Vân liền gật đầu với nàng.

Cầm Thanh Tuyết ngay sau đó chắp tay nhún người hành lễ với Phong Mặc Vân rồi quay trở về phía xương phòng của mình.