Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 116: Trước Cửa Lãnh Vương Phủ.




Cầm Thanh Tuyết rời khỏi cổng hoàng cung liền dùng khinh công bay nhanh tới hướng Lãnh vương phủ.

Nàng vừa chạm chân xuống trước cổng phủ thì phía sau tiếng xe ngựa cũng hí lên một tiếng. Vừa quay lại liền nhận ra đó là xe ngựa của tam vương gia. Nàng liền tiến bước chân về phía gần trước cửa xe ngựa nhìn Ảnh Nhất rồi gật đầu.

Ảnh Nhất nhìn thấy Cầm Thanh Tuyết liền nhảy xuống khỏi xe ngựa đi về phía trước rồi cúi đầu hành lễ với nàng :

- Cầm tiểu thư, muộn rồi chủ tử của thuộc hạ cần nghỉ ngơi mời người trở về cho.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt lắc đầu đáp lại Ảnh Nhất :

- Ảnh Nhất, ta tới gặp tam vương gia. Hôm nay không gặp được nhất định ta sẽ không trở về.

Cầm Thanh Tuyết vừa nói song thì cánh cửa xe ngựa cũng mở ra, Đông Phương Lãnh cả thân mặc bộ y phục mà xanh đã có phần nhàu nát bước xuống. Hắn lạnh lùng nói :

- Ngươi tìm bốn vương có việc gì?

Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh bước ra liền đi vòng qua Ảnh Nhất đi về phía hắn. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của tam vương gia nàng liền lo lắng hỏi :

- Vương gia , ngài không sao chứ? Có phải độc lại phát tác rồi không? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy chứ?

Cầm Thanh Tuyết đứng trước mặt Đông Phương Lãnh vừa đưa tay lên muốn sờ vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhưng bàn tay còn cách mặt hắn một đoạn liền bị hắn quay người tránh đi.

Đông Phương Lãnh vừa nhìn thấy Cầm Thanh Tuyết trong người liền như có luồng điện chạy qua, tâm bứt rứt đến khó tả. Từ khi đọc được cuốn bí tịch kia, sau khi trở lại phòng tâm ma trong người hắn hình như đã mạnh lên không ít. Chỉ cần đứng gần nàng liền cảm nhận được luồng linh khí rất mạnh từ người nàng tỏa ra.

Mà nội tâm hắn kìm không được lại muốn tiến đến áp chế nàng.

Vừa thấy Cầm Thanh Tuyết chạy lại hướng mình Đông Phương Lãnh liền đánh ánh mắt nhìn về nơi khác, hắn sợ mình kìm lòng không được sẽ lại muốn nàng ở cạnh. Hắn chính là sợ mình không kiềm chế được sẽ ám hại nàng và khắc chế nàng .

Lại thấy Cầm Thanh Tuyết đưa ánh mắt ôn nhu nhìn mình, bàn tay nàng cũng muốn đặt lên mặt mình. Đông Phương Lãnh nhanh như cắt quay người bước vào phía cổng, vừa đi vừa lạnh lùng nói :

- Bổn vương không có vấn đề gì. Nếu chỉ có chuyện đó sau này ít tới phủ của bổn vương làm phiền đi.

Cầm Thanh Tuyết nhìn bàn tay trống rỗng của mình liền khựng lại, sau đó nghe lời nói lạnh lùng của hắn vang lên càng làm nàng khó hiếu. Hắn nói nàng tới làm phiền hắn...

Cầm Thanh Tuyết quay phắt người lại hướng của Đông Phương Lãnh rồi trầm giọng nói

- Vương gia , ngài đứng lại đó cho ta. Ngài thật sự không có gì muốn nói với ta hay sao?

Đông Phương Lãnh cũng dừng lại bước chân, hắn vẫn lạnh lùng nói đáp lại nàng :



- Ngươi muốn bỗn vương nói chuyện gì với ngươi đây?

Cầm Thanh Tuyết tiến về phía trước mặt Đông Phương Lãnh, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn rồi nói :

- Ngài chốn tránh ta?

Đông Phương Lãnh quay mặt đi rồi nói :

- Không có.

Cầm Thanh Tuyết nắm lấy bàn tay lành lạnh của Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Vương gia ngài sao vậy? Có chuyện gì ngài có thể nói với ta.

Đông Phương Lãnh buông bàn tay Cầm Thanh Tuyết ra, hắn trầm tư nhìn về phía khác rồi nói với nàng :

- Bổn vương thì có thể có chuyện gì? Bổn vương sau ở trong đại lao đã nghĩ thật kĩ, bây giờ chỉ là không muốn dây dưa với ngươi nữa.

Cầm Thanh Tuyết không tin rằng Đông Phương Lãnh lại lạnh lùng với mình như vậy ,nàng lại đưa hai bàn tay lên áp sát vào hai má của hắn, kéo mặt hắn đối diện với mặt nàng rồi lớn tiếng nói với hắn :

- Vương gia, ngài nhìn thẳng vào ta rồi nói. Ngài thật sự muốn cùng ta không còn quan hệ gì nữa.

Đông Phương Lãnh hất mạnh tay của Cầm Thanh Tuyết ra khỏi má mình rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi nói lớn tiếng :

- Bổn vương chính là không muốn dây dưa với ngươi. Ngươi trở về đi.

Cầm Thanh Tuyết trong mắt ngấn lệ, nàng chính là chưa từng nghĩ đến có một ngày Đông Phương Lãnh lại lớn tiếng nói với mình như vậy. Nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại thay đối nhanh như vậy?

Một giọt nước mắt rơi xuống, lại thêm một giọt, nàng lớn tiếng hét lên về phía Đông Phương Lãnh :

- Vương gia, ngài nói dối, ngài rõ ràng đang nói dối ta. Ngài chắc chắn có chuyện muốn dấu ta....Mấy ngày trước ngài vẫn còn muốn cùng ta chung một chỗ....Mấy ngày trước ngài đã cùng ta nói dù có chuyện gì cũng đều nói với ta.

Thấy Cầm Thanh Tuyết mắt long lanh ngấn lệ, nước mắt cũng trực chào, bàn tay Đông Phương Lãnh bên trong tay áo đã nắm chặt thành quyền. Hắn chưa từng lớn tiếng với nàng như vậy, cũng chưa từng lạnh nhạt với nàng như vậy.

Nhưng hắn chính là sợ rằng Cầm Thanh Tuyết mỗi ngày bên cạnh hắn sẽ bị hắn hấp thụ linh lực và nội lực.Như vậy sẽ làm nàng càng ngày càng suy kiệt và ảnh hưởng tới tính mạng.

Hơn nữa trong bí tịch cũng nói, chỉ cần ở cạnh nàng bản thân tâm ma của hắn sẽ tự có thể hấp thụ linh lực của nàng.

Mà hắn để ý ngay từ lúc mở ra cuốn bí tịch kia, tâm ma trong người hắn như mở ra được một tâm thức khác. Nó rất mạnh, hắn sợ chính mình không kiềm chế được mỗi làn tâm ma bộc phát sẽ ra tay làm hại tới nàng.

Nhìn những giọt nước mắt của Cầm Thanh Tuyết, nội tâm hắn lại đau đớn và lo lắng, hắn lại sợ mình không kiềm được lòng mình sẽ lại ôm nàng vào ngực.



Đông Phương Lãnh đưa tay nắm lấy cổ nàng sau đó đẩy mạnh về hướng tường phía sau để lưng nàng áp vào tường. Hắn cúi mặt để mặt mình áp sát vào mặt nàng rồi trầm giọng nói:

- Vậy ngay ngày mai ngươi lập tức gả cho bốn vương đi, bốn vương chính là muốn có nữ nhân gả vào phủ làm ấm giường. Ngươi có làm được hay không?

Nói song Đông Phương Lãnh lập tức hôn xuống môi nàng, hắn hôn mạnh bạo. Bàn tay trên cổ cũng buông ra, rồi lại mạnh mẽ ôm vào eo nàng kéo lại người hắn.

Ảnh Nhất đứng một bên ngay sau khi thấy vương gia đưa lên bóp cổ Cầm tiểu thư, hắn liền bước lên mấy bước muốn ngăn cản. Hắn sợ rằng tâm ma của vương gia thức tỉnh sẽ làm hại đến Cầm tiểu thư.

Nhưng ngay giây sao hắn liền khựng lại khi thấy tam vương gia hôn Cầm tiểu thư. Hắn nhanh chóng quay mặt sang hướng khác.

Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ đến kinh hãi, vừa rồi bị hắn bóp mạnh ở cổ khiến nàng tự nhiên lại rất sợ hãi. Giờ bị hắn hôn xuống môi lại càng khiếp đảm hơn, nụ hôn của hắn rất hung hăng và mạnh bạo. Môi nàng lại lần nữa muốn sưng lên, lưỡi hắn lại cư nhiên đưa vào khuấy động trong khoang miệng của nàng. Hơi thở thập phần nóng bỏng của hắn khiến nàng chỉ biết trừng mắt nhìn vào đôi mắt đang nhắm lại của hắn một cách đầy sợ hãi.

Đông Phương Lãnh hôn nàng đầy mạnh bạo, hắn tiếp tục hôn xuống cổ nàng, hôn xuống xương quai xanh của nàng. Bàn tay ở eo lại mạnh bạo kéo rách áo choàng ngoài của nàng vứt xuống bên cạnh. Bàn tay vừa muốn cởi tiếp xiêm y trên người nàng thì ...

- Bốp.

Cầm Thanh Tuyết sợ hãi, hắn càng làm càng mạnh bạo hơn. Áo choàng cũng bị hắn xé tan tành vứt ở một bên.

Hơi thở lành lạnh của hắn thở vào cổ khiến nàng co rút.

Cầm Thanh Tuyết nhịn đi cơn sợ hãi , lại đưa tay đẩy mạnh lồng ngực của Đông Phương Lãnh ra khỏi người mình rồi đưa tay đánh mạnh một bạt tai trên má hắn. Nàng tức giận nói :

- Vương gia... Ngươi... Ngươi chính là khinh dễ ta...

Nói song Cầm Thanh Tuyết lập tức quay lưng bỏ đi.

Đông Phương Lãnh môi nở nụ cười khổ sở, cả người dựa hẳn vào tường. Tay hắn ôm ngực rồi ho ra một ngụm máu.

- Khụ., khụ.. khụ...

Ảnh Nhất phía sau đi lên đỡ Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Vương gia. Thuộc hạ đi tìm ngũ vương gia tới.

Đông Phương Lãnh lắc đầu rồi trầm giọng nói:

- Bổn vương không sao. Đưa bổn vương trở vào trong ôn tuyền đi.

Ảnh Nhất trong lòng thở dài, hai người vương gia và Cầm tiểu thư sao lại khổ sở vậy chứ.