Đông Phương Lãnh vừa bước ra ngoài thì thanh Băng ngọc bích kiếm liền xuất hồn thành một bàn tay băng trắng muốt hiện ra . Nó nhảy từng bước về phía Cầm Thanh Tuyết trong lòng bàn tay là viên "tinh ngọc bạch thể" mà trước đây nàng từng đánh nhau với Giao Long trong đáy hang mà có. Cũng là một trong những vật tế để giết chết
Minh vương.
Băng ngọc bích kiếm bước tới bên giường đặt viên tinh ngọc bạch thể lên trên môi của Cầm Thanh Tuyết, nó cũng trầm giọng nói :
- Chủ nhân, ta sớm biết sẽ có ngày này. Ngày mà người và các vật tế đều phải nhập thể thành một. Chỉ là không nghĩ ra chủ nhân lại đưa cả người đó trở về đây... Chủ nhân người sao phải cố chấp như vậy... Vốn từ đầu người không phải cũng đã biết việc này là không thể nắm lấy ... Hai người vốn cũng không thể nào chung một chỗ được ...
Viên tinh ngọc bạch thể vừa đặt lên môi của Cầm Thanh Tuyết liền lập tức chui vào trong miệng nàng.
Cầm Thanh Tuyết trong mơ hồ lại nhận được một luồng tinh lực đang chạy dài vào các động mạch trên cơ thể của mình, chúng đang đẩy nhanh luồng tà khí trong các huyết mạch mà vừa rồi bị xâm nhập khi nàng thăm dò cuốn bí tịch kia.
Cầm Thanh Tuyết mơ hồ nghe tiếng nói bên tai, giọng nói trầm trầm của Băng ngọc bích kiếm.
Cầm Thanh Tuyết sau đó mới có chút tỉnh táo, nàng liền hừ lạnh cất lời :
- A Băng... Ngươi hôm nay tựa như đã nói rất nhiều...
Băng ngọc bích kiếm liền trầm lặng nói :
- Chủ nhân người tỉnh rồi.
Cầm Thanh Tuyết mở nhẹ mắt nhìn bàn tay băng bên cạnh rồi nhẹ gật đầu, nàng vừa rồi đã nuốt xuống viên tinh ngọc bạch thể nên đã hồi phục rất nhiều, khí lực trong người lại vì tiếp nhận tinh ngọc bạch thể và trở nên rất loạn.
Nàng ngay lập tức nồi dậy ngồi khoanh chân xếp bằng, mắt cũng nhắm lại rồi vận nội lực trong người tự mình điều hòa lại tinh lực đang chạy loạn khắp nơi trong cơ thể.
Bàn tay băng đứng bên cạnh sợ sẽ làm gián đoạn quá trình nhập thể của tinh ngọc bạch thể và chủ nhân, nó liền cất giọng nói với nàng :
- Chủ nhân, ta trở vào trong cảnh giới ...Chủ nhân sau khi hấp thụ hết tinh ngọc bạch thể liền trở vào trong , ta giúp người hấp thụ luôn miếng ngọc bội " Huyết Ngọc".
Cầm Thanh Tuyết không đáp, nàng vẫn đang cố gắng tiếp nhận từng luồng linh khí trong người.
Không biết sau bao lâu Cầm Thanh Tuyết mới mở mắt, cả người như mất sức lực, mắt trĩu nặng, nàng lần nữa đặt lưng nằm xuống chiếc giường trúc. Lần nữa nhắm mắt trong đầu vẫn là câu thần trú để xuất hồn mình vào trong thần kiềm.
Vừa bước vào cảnh giới Cầm Thanh Tuyết liền phát hiện bên trong thác nước có ánh sáng đỏ rực chiếu hẳn ra chỗ nàng đứng.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ dùng khinh công bay tới trước thác nước rồi lao nhanh vào bên trong thác nước. Bên trong đã phủ kín bởi lớp băng lạnh, phía chính giữa là một tiếu nữ tử mặc bộ xiêm y màu xanh ngọc đang ngồi xếp băng vận nội về trước. Mà phía trước mặt lại chính là miếng ngọc bội huyết ngọc đang lơ lửng.
Cầm Thanh Tuyết có chút bất ngờ, nhìn linh khí toát ra từ người nữ tử nàng cũng đoán ra hẳn là băng ngọc bích kiếm đã tu tập tới cảnh giới thành cơ thế hoàn chỉnh.
Cầm Thanh Tuyết còn đang thất thần, lại liền bị một lực hút lớn hút lại phía đối diện tiểu nữ tử. Ngay lập tức cả cơ thể của nàng như bị một luồng sức mạnh đánh tới, mà nàng chính là không thể phản kháng cũng không thể chốn tránh. Chỉ có thể cảm nhận được luồng ánh sáng đỏ đó đâm qua da thịt chạy vào từng mạch máu trong cơ thể một cách đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết nhịn không được liền yên lặng ngồi xuống đối diện băng ngọc bích kiếm. Nàng vận nội lực tiếp tục khống chế luồng nội lực vừa xâm nhập vào cơ thể mình.
Phía Ngoài .
Đông Phương Lãnh sau khi bước ra ngoài hắn liền chậm rãi đi ra hông nhà, vòng lại phía sau ao cá nhỏ và vườn dược liệu.
Đông Phương Lãnh vừa đi vừa suy tư,vừa rồi giúp Cầm Thanh Tuyết dùng nội lực đánh vào cuốn bí tích. Hắn dù dùng toàn bộ nội lực trong người để đánh đi, nhưng là vừa đánh vào cuốn bí tịch lại như được truyền lại luồng nội lực lớn hơn ngược về phía mình.
Luồng khí lực khi ấy tựa như rất mạnh vừa truyền lại vào cơ thể Đông Phương Lãnh lại làm các mạch tượng của hắn nhanh chóng lưu thông và được điều hòa rất tốt.
Lúc Cầm Thanh Tuyết dùng nội lực truyền vào thăm dò cuốn bí tịch, hắn đứng cạnh cũng ngầm nhận ra nó chính là hút nội lực của nàng ngược vào trong. Khí ấy hắn không nghĩ nhiều chỉ biết dùng hết nội lực của mình đánh ra.
Mà khi hắn nhìn lớp lớp tà khí bay ra khỏi bí tịch, trong lòng tựa như lại cảm thấy rất thoải mái . Đến bây giờ cầm cuốn bí tịch ra ngoài khiến hắn cảm thấy có chút gì đó luôn thúc giục trong người phải mở ra.
Đông Phương Lãnh đặt cuốn bí tịch lên một phiến đá lớn. Hắn âm thầm đánh giá, cuốn bí tịch càng ngày càng tỏa ra nhiều tà khí hơn.
Đông Phương Lãnh nhịn không được liền vận nội lực trong lòng bàn tay, hắn đẩy nội lực của mình vào trong cuốn bí tịch . Một luồng sáng đỏ rực như Huyết lửa chiếu sáng, trên trang bìa cũng là những hoa văn kì bí và những chữ Hán tộc màu đen đậm xuất hiện.
Bí tịch sáng chói, mở ra trang đầu tiên :
"- Ngày mà Minh vương được hồi sinh hoàn toàn - thì cũng là ngày mà Tâm đạo mở ra phía trước lương đài tế thần linh.
Minh vương 20 năm kìm hãm trong tam thế. Đợi ngày tâm đạo mở, chỉ cần đợi ngày thánh nữ hồi sinh, vừa nhập đủ ba tia tinh phách liền có thể hấp thụ đủ linh lực từ Thánh nữ để phá bỏ phong ấn..Và làm chủ thiên hạ".
Từ khi mở ra bí tịch Đông Phương Lãnh một từ bên trong cũng đều đọc không thiếu, nội tâm hắn có chút mông lung lại có chút đau đớn.
Trang thứ hai tiếp tục mở ra :
- Thiên mệnh vẫn là Thiên mệnh . Mỗi lần tâm ma thức tỉnh ,người đầu tiên Tâm ma tìm đến vẫn là Thánh nữ. Chỉ cần ở gần Thánh nữ liền có thể tự hấp thụ linh lực từ người nàng để chữa lành mọi thương tổn trên cơ thể.
Tương sinh- Tương khắc. Minh vương tái sinh- Thánh nữ trùng sinh.Tương sinh, tương khắc vẫn là Thiên mệnh ẩn."
Đông Phương Lãnh khẽ kiềm lại nội lực trong lòng bàn tay, hắn đến bây giờ mới hiểu vì sao mỗi lần tâm ma trong người bộc phát lại khiến Cầm Thanh Tuyết suy yếu và sợ hãi hắn như thế.
Cho dù nội lực trên tay của Đông Phương Lãnh đã kiềm lại nhưng trang thứ ba vẫn tiếp tục mở ra.
- Đề phòng tà thú Thao thiết. Sủng vật có linh nhưng cũng dễ mất kiểm soát.
Phía cuối cùng ở trang thứ ba liền ghi " Ghi chú :Khắc chế tâm- đừng để tâm động tâm với Thánh nữ - Tránh xa băng ngọc bích kiếm".
Đông Phương Lãnh trên mi tâm liền nhăn lại, hắn dùng hết sức đánh mạnh vào cuốn bí tịch mà đỏ trước mặt.
- Bùm...
Tiếng nổ lớn vang lên, Đông Phương Lãnh vậy mà lại dùng hết nội lực trong người đáng nát cuốn bí tịch. Khí lực trong người càng ngày càng trầm ổn.
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân hắn đã khắc chế nàng, hấp thu linh lực của nàng. Khiến nàng sinh mệnh mỏng manh. Nội tâm Đông Phương Lãnh không nhịn được đau đớn .
Bầu trời cũng đã trở về chiều tà.
Đông Phương Lãnh phủi tay hất đi tất cả tàng tích mà bí tịch để lại, hắn cũng thu lại cảm xúc trên mặt. Hắn hiện tại rất rối bời, không biết bản thân là bảo vệ nàng hay đang hại nàng.
Trong đầu lại hiện lên những hình ảnh nàng gặp biến cố, gặp thương tích vì ở cạnh hắn.
Đông Phương Lãnh nắm chặt bàn tay, vừa muốn quay người rời khỏi đây lại nhịn không được nhớ lại khoảnh khắc nàng thổ huyết. Hắn là vẫn không cam lòng rời đi, không cam lòng buông bỏ nàng.
Đông Phương Lãnh bước vào trong hông nhà đặt một nồi cháo nhỏ lên bếp.
Vừa ngồi nấu cháo Đông Phương Lãnh vừa vận nội lực điều hòa khí tiết trong người.
Trời cũng tối hẳn, cháo cũng nấu song. Đông Phương Lãnh múc một bát nhỏ đi lên phía trên nhà đặt ở trên chiếc bàn bằng trúc phía trước hiên. Hắn không quên lời rặn của âm thanh kia, nên chỉ lằng lặng đứng bên ngoài cho đến khi bên trong có tiếng động.
Bên trong có tiếng ho nhẹ của Cầm Thanh Tuyết vang lên.
- Khụ.. khụ... khụ...
Cầm Thanh Tuyết vừa mở mắt trong nhà là một màu tối tăm yên ắng. Bất giác nội tâm lại cảm thấy lo lắng, có phải Đông Phương Lãnh đã rời đi rồi hay không? Có phải băng ngọc bích kiếm đã nói tiết lộ điều gì với hắn rồi hay không?
Càng nghĩ nội tâm Cầm Thanh Tuyết càng thấy khó chịu, hơi thở cũng thập phần khó nhọc. Đến cuối cùng nhịn không được mà ho lớn mấy tiếng.
Đông Phương Lãnh từ bên ngoài nhanh chóng đi vào trong, hắn đi về phía giường mà Cầm Thanh Tuyết đang nằm. Lại cất lời ôn nhu nói :
- Nàng không sao chứ? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?
Thấy Đông Phương Lãnh bước vào phía mình Cầm Thanh Tuyết mới thở nhẹ nàng chống tay để mình ngồi dậy.
Thấy bóng dáng quen thuộc trong bóng tối đang bước tới nàng liền nở nụ cười nhẹ đưa tay về phía hắn rồi nói :
- Vương gia. Vì sao ngài không châm đèn.
Đông Phương Lãnh chân có chút khựng lại trước cánh tay đang đưa ra phía mình của Cầm Thanh Tuyết. Nhưng sau đó hắn vẫn là nhịn không được đi về phía nàng, đưa tay đỡ lấy người nàng. Để nàng tùy ý vòng tay qua eo mình ôm lại, hắn khẽ giọng nói ngập ngừng :
- Bổn vương... Bổn vương lập tức đi châm đèn.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay qua eo rồi ôm chặt lấy eo của Đông Phương Lãnh, mặt cũng áp vào gần ngực của hắn.
Nàng lắc lắc đầu nói :
- Đừng, ta ôm ngài một chút rồi châm đèn.
Đông Phương Lãnh vừa muốn đưa tay buông Cầm Thanh Tuyết ra liền lại khựng lại .Hắn mơ hồ nhận ra khí lực trên người nàng đã thay đổi, nó rất mạnh làm bản thân hắn mông lung nhiều suy nghĩ trong đầu.
Đông Phương Lãnh lại càng sợ bản thân không kiềm được tâm ma trong cơ thể. Ở quá gần nàng khiến tâm ma muốn bộc phát và hấp thu linh lực đang tỏa ra từ người Cầm Thanh Tuyết.
Khoảng chừng một khắc sau Đông Phương Lãnh liền buông nhẹ cánh tay của Cầm Thanh Tuyết ra rồi trầm giọng nói:
- Thanh Tuyết, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi thêm ít hôm. Bốn vương có việc trong kinh thành càn giải quyết không thể ở lại với nàng thêm.
Đông Phương Lãnh nói song liền quay người ra hướng cửa.
Cầm Thanh Tuyết mơ hồ nhận ra Đông Phương Lãnh đang giấu giếm mình chuyện gì đó. Nàng đưa tay định nắm bàn tay hắn liền bị hắn tránh đi. Nhìn theo bóng lưng đang lạnh lùng rời đi khiến Cầm Thanh Tuyết chợt thấy nội tâm dâng lên chút khó chịu.
Cầm Thanh Tuyết bước nhanh xuống giường, nàng đi tới trước mặt Đông Phương Lãnh rồi nói lớn :
- Vương gia... Ngài không muốn nói gì với ta?
Đông Phương Lãnh trong bóng tối liền tránh đi ánh mắt nhìn của nàng. Hắn vẫn dùng ngữ điệu trầm lặng nói với nàng :
- Bốn vương trở về kinh thành sử lí công việc, nàng thân thể còn chưa khỏe cứ ở lại tĩnh dưỡng thêm ít hôm đi.
Nói song Đông Phương Lãnh liền đi qua một bên rồi nhanh chóng rời đi. Hắn vẫn không quên nói vọng lại :
- Bổn vương nấu chút cháo nàng ăn một chút đi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn bóng lưng lạnh nhạt rời đi của Đông Phương Lãnh liền nhịn không được ho ra một ngụm máu.
- Khu... Khụ...