Đông Phương Lãnh ôm chặt Cầm Thanh Tuyết trong ngực rồi dùng khinh công lao nhanh rời đi khỏi điền trang tới đường lớn ngoài kinh thành hướng tới cổng thành.
Cầm Thanh Tuyết nằm trong ngực của Đông Phương Lãnh liền nắm lấy cổ áo của hắn kéo nhẹ giọng nói:
- Vương gia, trở về biệt viện của ta. Ta còn một vài thứ cần phải lấy trước khi tới U Sơn Cốc.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu đáp lại nàng. Rồi chuyển hướng ôm nàng trở lại thừa tướng phủ
Sau khi lấy song thứ cần lấy cũng lấy thêm chiếc nạng che mặt Cầm Thanh Tuyết liền bước nhìn Đông Phương
Lãnh nói:
- Vương gia. Trở về U Sơn Cốc chúng ta sớm nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể trở về kinh thành. Ngài nhiều việc như vậy ...
Cầm Thanh Tuyết còn chưa nói song Đông Phương Lãnh đã nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói cắt ngang:
- Bổn vương nói rồi, nàng đi đâu bổn vương liền theo tới đó.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu, nàng ho nhẹ liền nói :
- Vương gia, ngài sao cứ gấp gáp như vậy, ta còn chưa nói hết câu mà. Ta chỉ muốn nói trước khi đi ngài có cần tới
Huyết Sát Các phân phó mọi việc với ngũ vương gia hay Ảnh vệ mọi chuyện không thôi.
Đông Phương Lãnh đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, hắn cũng cười ôn nhu với nàng. Sau đó liền lắc đầu nói :
- Đông Phương Tiêu tự khắc có tính toán, ta xưa nay vẫn luôn để hắn làm mọi việc trong Huyết Sát Các.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu với Đông Phương Lãnh, nàng đưa tay kéo nhẹ bàn tay của hắn đang đặt trên đầu mình xuống rồi nói :
- Vậy chúng ta lập tức đi luôn. Giáo chủ ma giáo chắc chắn đã ngửi được mùi linh khí trên người của ta. Hắn tới
Hoa Linh Các trước sau đó nhất định lần theo dấu vết tìm tới chúng ta.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết có chút e rè với Giáo chủ ma giáo hắn liền trầm giọng nói:
- Giáo chủ ma giáo, hắn chỉ là thùng rỗng kêu to. Nàng không thích hắn, bổn vương liền cho ma giáo tận diệt.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu, nàng nắm tay Đông Phương Lãnh kéo đi ra phía cửa sau của vườn nhỏ sau hồi, nàng vừa kéo đi hắn vừa nói :
- Tạm thời vẫn chưa phải lúc giết hắn ,phía sau hắn chính là con tà thú thao thiết kia. Chúng ta cũng chưa biết mục đích của nó là gì, hiện tại cứ để hắn sống. Giờ ngài có giết giáo chủ ma giáo vậy thì nó cũng sẽ tìm thân chủ khác để khống chế và sai khiến thôi.
Thấy Đông Phương Lãnh cúi người xuống định mình lên ,Cầm Thanh Tuyết nhịn không được liền nắm chặt tay hắn rồi lắc đầu nói :
- Vương gia,ta tự mình đi được. Hôm nay ta cũng không bị mất quá nhiều sức lực, vẫn là có thể tự dùng khinh công bay nhanh được.
Đông Phương Lãnh liền khựng lại hắn trầm giọng nói:
- Bổn vương vẫn khỏe, không có thương thế gì. Ôm nàng nhẹ như vậy không ảnh hưởng gì tới việc nhanh chậm tới U Sơn Cốc.
Cầm Thanh Tuyết vẫn là nắm chặt lấy bàn tay Đông Phương Lãnh lắc đầu, nàng nghiêm mặt rồi lớn tiếng nói :
- Vương gia, nghe lời ta một chút...Hai chúng ta dùng khinh công rời đi sẽ nhanh hơn, nhanh không đám người trong giang hồ tìm tới chúng ta liền không thể rời đi được .
Đông Phương Lãnh sợ nàng tức giận nên hắn lập tức gật đầu thỏa hiệp ngay sau đó.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh ngoan ngoãn như vậy mới nở nụ cười nhẹ.
Hai người ngay lập tức nắm tay nhau bay qua tường lớn phía sau, rồi nhảy qua từng nóc nhà hướng phía ngọn núi ngoại thành bay tới.
Vừa tới đỉnh vực Đông Phương Lãnh quay lại cúi xuống rồi ôm lấy Cầm Thanh Tuyết, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới. Tới gần đáy vực thì liền dùng nội lực khắc chế lại lực rơi, để hai người chạm đất an toàn.
Bầu trời cũng đã ngả dần sang dạng sáng.
Cầm Thanh Tuyết vừa trở về đáy vực nội tâm lại có chút đau lòng, nơi này trước kia từng là nơi yên bình và trong xanh như thế. Đến giờ phút này nó lại có cảm giác tiêu điều và lạnh lẽo như vậy. Cây cỏ tựa như cũng bị bám bởi một lớp u khí quanh quẩn.
Cầm Thanh Tuyết bị cảm xúc chi phối, tay nàng lại nhẹ siết lấy bàn tay Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh thấy tâm trạng Cầm Thanh Tuyết thay đổi hẳn, hắn nhận ra nàng nhìn quanh tứ phía, nàng lại chính là đang hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
Đông Phương Lãnh cũng rất đau lòng, hắn nắm lấy bàn tay của nàng kéo lại sát mình rồi trầm lặng nói :
- Năm đó vì sao nàng không trở về tìm bổn vương, vì sao nàng không báo cho bổn vương một tiếng. Như vậy bổn vương cũng có thể tới tìm nàng và bảo vệ nàng.
Cầm Thanh Tuyết nhìn thẳng vào khuôn mặt giận hờn của Đông Phương Lãnh rồi nhẹ nói :
- Vương gia, năm đó khi ta bị trúng trùng bướm độc và Hàn độc nhập. Mạng của ta mỏng manh tựa như một sợi tóc búng nhẹ liền mất mạng, cũng nhờ sư phụ đưa ta rời khỏi kinh thành mà ta đã giữ được một mạng. Trên đường đi lại bị ba tia tinh thạch đánh trúng, cũng nhờ ba tia tinh thạch nhập thể cùng một lần khiến bản thân ta liền thay đổi từ ngoại hình cho tới giọng nói. Đến khi tỉnh lại sư phụ đã đưa ta tới đây, mà ta chính là liền không thể nhớ ra mình là ai lại càng không nhớ ra ngài là ai. Mãi cho tới hai năm trước ta gặp ngài ở trong khu rừng trên đồi núi phía ngoại thành, nhìn vào khuôn mặt ngài đôi mắt ngài ta mới nhớ ra còn có quen biết ngài.
Đông Phương Lãnh vừa nghe nàng nói vừa thấy đau lòng, nàng chính là cũng phải chịu quá nhiều thương tổn rồi.
Chợt nhớ ra năm đó gặp hắn nàng lần nữa nàng bỏ chạy đi ngay trước mặt hắn, nàng chính là lại mất tích thêm một năm, hắn vẫn trầm giọng nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Vậy sau khi nhớ ta là ai, nàng lại chạy nhanh như vậy? Cũng không trở lại kinh thành tìm ta.
Cầm Thanh Tuyết lại thở dài nói :
- Năm đó sư phụ bệnh cũng rất nặng, ta cũng vì tới ngọn núi đó lấy dược liệu chữa bệnh cho sư phụ ta mới gặp lại ngài. Ta trước đây từng hứa với sư phụ sẽ ở lại đây đúng năm năm mới rời đi. Ta cũng vì bất đắc dĩ...
Đông Phương Lãnh lần nữa ôm nàng vào ngực, lời nói cũng thập phần ôn nhu:
- Bổn vương chưa từng trách nàng...Khi đó cũng vì bổn vương vô dụng. Bây giờ bổn vương đã mạnh hơn rất nhiều cũng có thế bảo toàn tính mạng cho nàng . Vậy nên sau này dù có chuyện gì ... nàng cũng đừng rời khỏi bổn vương có được không?
Cầm Thanh Tuyết cũng vòng tay ôm tấm lưng rắn chắc của Đông Phương Lãnh rồi gật đầu.
Ngay sau đó nàng liền buông Đông Phương Lãnh ra rồi nắm lấy bàn tay hắn kéo đi về phía rừng trúc. Vừa đi vừa nói :
- Vương gia, ta đưa ngài đi gặp một người.
Đông Phương Lãnh gật đầu, hắn vẫn nắm chặt tay nàng, bước đi theo bước chân nàng.
Cầm Thanh Tuyết vừa bước vào rừng trúc ngửi mùi hương dịu nhẹ của hương trúc tinh thần lại thoải mái vô cùng.
Bước vào trong nơi phiến đá ngũ hành Cầm Thanh Tuyết khẽ rút tay mình ra khỏi tay Đông Phương Lãnh. Nhưng lại bị hắn gắt gao nắm lại, nàng quay lại cười nhẹ nhìn hắn rồi nói :
- Vương gia, nơi nay an toàn. Ngài buông tay ta thì ta mới có thể mở trận pháp để vào trong. Ngài bước vào trong liền đi theo bước chân của ta được không? Nơi này sư phụ ta rất quý trọng nên ông ấy mở trận pháp cũng có rất nhiều trận địa cũng rất nguy hiểm.
Đông Phương Lãnh thấy ánh mắt nhu hòa của Cầm Thanh Tuyết mới thở nhẹ gật đầu, ở đây hắn vẫn luôn cảm nhận được cái gì đó rất thần bí . Hắn buông bàn tay nhỏ của nàng thì liền đi theo sát bước chân của nàng.
Nàng vừa vào trong liền thi triển các bước mở ra trận pháp và cũng mở ra kết giới bước vào đường mòn hướng vào trong nhà trúc.
Khi vừa mở trận pháp để hai người bước vào trong Cầm Thanh Tuyết lại lần nữa đóng nhanh lại trận pháp.
Bước vào trong cảnh vật vẫn không hề thay đổi, vẫn là bầu trời yên bình, gió thổi nhẹ qua từng ngọn trúc càng thêm sự thoải mái. Nếu có thay đổi thì cũng chỉ là cỏ trên hai ngôi mộ mọc dài thêm một chút, cây hoa nguyệt quế nở nhiều hoa hơn một chút. Cây tùng nàng trồng trước mộ của sư phụ lớn nhanh đã cao hơn cây hoa nguyện quế cả sải tay rồi.
Cầm Thanh Tuyết nắm tay Đông Phương Lãnh thật chặt nàng trầm giọng nói với hắn :
- Vương gia, ta không biết người bên dưới có phải mẫu phi của ngài hay không nhưng ta vẫn luôn có linh cảm nhất định mình phải đưa ngài tới đây.
Đông Phương Lãnh từ khi bước vào liền rất kinh ngạc, không ngờ Đại Minh Sư bá lại cao siêu như vậy còn có thể lập trận pháp ẩn cả một khu rừng lớn như vậy.
Bước vào trong lại thấy trước ngôi nhà trúc là hai ngôi mộ dài làm hắn có chút tò mò. Đến khi bước vào nhìn ngôi mộ có trồng cây hoa nguyệt quế hoa xanh khiến hắn liền khựng lại. Loài hoa này ngoài Huyết Sát Các ra hắn chưa từng thấy nó mọc ở nơi khác. Mà cây hoa nguyệt quế này hắn nhìn thấy lại tựa như lại có chút huyền bí và chút linh tính .
Bước tới gần tim hắn cũng khựng lại, cái tên. " Nhạc Phù Dung " như văng vẳng bên tai hắn. Đây là tên mẫu phi của hắn, lại nghe Cầm Thanh Tuyết nói vậy hắn cũng có chút tò mò không biết liệu có phải mẫu phi của mình thật không hay chỉ là một sự trùng hợp nào đó.
Cầm Thanh Tuyết biết Đông Phương Lãnh còn nghi hoặc nên nàng liền trầm giọng nói:
- Vương gia, ngài còn nhớ hôm đó ngài đưa cho ta cây tiêu bạc hay không? Lúc ấy ta liền kinh ngạc, vì cây tiêu bạc này là cây tiêu mà sư phụ ta rất yêu thích và quý trọng. Mà cây tiêu này sư phụ ta đã nói là người tặng nó cho tiểu sư muội trước khi sư muội xuống núi. Mấy năm ở lại dưới U Sơn Cốc ta cũng từng nghe được sư phụ kể chuyện năm xưa nhưng sư phụ lại không muốn nói cho ta thân phận thật sự của người bên dưới. Ngài đi theo ta bên trong ngôi nhà trúc còn có rất nhiều vật dụng của vị sư nương ấy. Có đồ vật còn bị cháy sém, nhưng vẫn được sư phụ ta cất ở nơi bí mật và thận trọng khi đưa ra ngắm nghía.
Cầm Thanh Tuyết nắm tay Đông Phương Lãnh bước vào bên trong nhà trúc. Nàng cũng không quên đưa ra mấy món đồ mà sư phụ vẫn luôn bảo vệ và chân quý nàng nghĩ nó sẽ chứng minh được thân phận của người bên dưới mộ.
Đông Phương Lãnh nở nụ cười nhẹ kéo bàn tay nhỏ đang lục tìm mọi thứ trên kệ của Cầm Thanh Tuyết. Hắn vừa rồi đứng trước ngôi mộ, đứng trước cây nguyệt quế đã cảm nhận được dòng điện chạy qua sống lưng. Linh cảm của hắn chưa từng sai, đúng người dưới mộ chính là mẫu phi của hắn.
Đông Phương Lãnh nắm bàn tay nhỏ rồi kéo cả người Cầm Thanh Tuyết quay lại, hắn ôm nàng vào ngực rồi trầm giọng nói :
- Thanh Tuyết... Cám ơn nàng... Cuối cùng bổn vương cũng yên tâm vì mẫu phi của mình được ở một nơi yên bình như vậy.
Cầm Thanh Tuyết có chút bất ngờ khi Đông Phương Lãnh nắm tay rồi ôm mình vào ngực, nghe trong lời nói trầm ấm của hắn nàng biết hắn đang rất xúc động.
Đông Phương Lãnh lại tiếp tục trầm giọng nói với nàng :
- Năm đó ta mới sinh ra nhưng lại có thể nhìn thấu mọi người trong cung của mẫu phi, hỏa hoạn sảy ra cũng không phải là do tự nhiên, mà là có người tính kế mẫu phi ta. Đêm hôm đó mọi người nhốn nháo vì không tìm được thi thể mẫu phi ta, ta cũng có chút nghi ngờ vừa có chút vui lại vừa có chút bất ngờ nghĩ rằng mẫu phi ta có thể còn sống. Nhưng ngày hôm sau lại được người của hoàng hậu thông báo tìm ra thi thể mẫu phi ta ở dưới đống đổ nát. Đến bây giờ ta mới biết năm đó đúng là Đại Minh Sư bá tới đưa mẫu phi của ta rời đi.
Đông Phương Lãnh vừa hồi tưởng chuyện sảy ra trong cung lại thêm chuyện sảy ra với bản thân mình. Những năm tháng tủi nhục và đơn độc, hắn trầm lặng nói :
- Khoảng thời gian đó với bổn vương thật sự rất khủng khiếp .
Cầm Thanh Tuyết cũng ôm nhẹ tấm lưng của Đông Phương Lãnh rồi vỗ nhẹ, nàng dùng mặt mình dụi vào cơ ngực vững chắc của hắn. Nàng thương hắn bao năm qua phải chịu bao nhiêu khinh miệt và dè bỉu của lòng người, lại thêm sinh ra ở nhà đế vương xưa nay nổi tiếng vô tình khiến hắn nhận bao nhiêu cay đắng. Đến cuối cùng lại cũng vì thương tổn mà trở thành người lãnh huyết và vô tình.
Cầm Thanh Tuyết ôm hắn thật chặt rồi nhẹ giọng an ủi :
- Vương gia, mọi chuyện đã qua rồi. Chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao, sau này có thêm ta ở phía sau ngài dù có chuyện gì nhất định ta cũng sẽ cùng ngài trải qua.
Đông Phương Lãnh nở nụ cười nhẹ hắn gật đầu lại càng ôm chặt Cầm Thanh Tuyết hơn, hắn nhẹ nhưng dụi mặt mình vào mái tóc của nàng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng. Nơi này bình yên quá, hắn sau này cũng rất muốn cùng nàng ở một nơi như thế này.
Nhưng hắn biết bản thân có cảm nhận được có việc gì đó sắp sảy ra, truyền thuyết kia là thật, tâm hắn có thể lay chuyển cũng là thật. Nhiều lúc hắn cũng rất mông lung không biết bản thân ở gần nàng có là đúng. Mỗi lần tâm ma trong người bộc phát hắn cũng âm thầm cảm nhận được ở cạnh nàng thần lực trong người trở nên rất mạnh.
Có phải vì hắn đã hấp thụ linh lực trên người nàng nên nàng mới trở nên sợ hãi và yếu ớt như vậy không?
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh thất thần như vậy nàng liền buông hắn ra rồi nói :
- Vương gia, ngài giúp ta dọn dẹp một chút hai ngôi mộ, ta đi thay bộ xiêm y khác , xiêm y của ta dính bẩn rồi . Ta thay song chúng ta làm một mâm cơm để mời hai người nằm đó có được không?
Đông Phương Lãnh nhẹ gật đầu đáp lại nàng.