Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 7




Thấy Cố Vân Sương đỏ mặt, nội tâm Ninh Tử Hàn liền gào thét, Vân Sương a, ngươi chừng nào thì không còn thẹn thùng như vậy nữa a. Nhưng ngẫm lại thì, không cần lo, còn nhiều thời gian, ta có thể làm cho ngươi mặt dày lên.

Để phá vỡ không khí xấu hổ lúc này, Ninh Tử Hàn liền đem việc lũ lụt ở Giang Nam lúc thượng triều vừa nãy nói cho Cố Vân Sương nghe, còn nhân tiện hỏi ý kiến y một chút.

Cố Vân Sương vốn đang định nói lại đột nhiên dừng lại, thần sắc âm trầm,“Hoàng Thượng, hậu cung không thể can thiệp vào việc triều chính.”

“Không liên quan, ta thứ ngươi vô tội. Nếu ngươi vẫn không thể nói, thì coi như là phu thê chúng ta tán gẫu đi.”

Nghe Ninh Tử Hàn nói vậy, con ngươi Cố Vân Sương chợt lóe lên ánh nhìn say mê. Ninh Tử Hàn thầm nghĩ, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, nhất định sẽ có lý tưởng muốn mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, nay lại bị nhốt trong hậu cung, còn có nhiều nữ nhân tới phiền y như vậy, y nhất định là không dễ chịu gì. Cho nên khi mình chỉ hỏi một chút ý kiến của y đối với chính sự mà thôi, đã có thể khiến y vui vẻ như vậy.

Cố Vân Sương phân phó Tiểu Đông Tử đi lấy giấy bút. Nhân dịp này Cố Vân Sương cũng nhắc đến việc của bốn vị phi tần với Ninh Tử Hàn.

“Ngươi hẳn là không thích các nàng tới gặp ngươi đi.” Ninh Tử Hàn nhấp một ngụm rượu rồi nói.

“Hoàng Thượng, thứ cho thần nói lời đại nghịch bất đạo. Thần, không phải không thích các nàng đến thỉnh an, mà là không thích các nàng.”

Ninh Tử Hàn hơi nhướn nhướn mày, lại nghe Cố Vân Sương nói tiếp, “Vi thần không biết Hoàng Thượng vì cái gì đột nhiên đối tốt với vi thần như vậy, thậm chí còn ưng thuận thề non hẹn biển với vi thần. Vi thần vẫn cho rằng, Hoàng Thượng sẽ cho ta ở Vĩnh An cung, làm một lãnh cung Hoàng Hậu. Nhưng là, Hoàng Thượng đột nhiên đối tốt với thần, thật khiến thần trở tay không kịp.”

Cố Vân Sương ngừng một lát, nói tiếp,“Nói thật, vi thần thật sự không tin Hoàng Thượng có tình cảm với vi thần, tình cảm của đế vương vốn luôn ít ỏi, vi thần là người vừa không có tài, lại vừa không có sắc, nói lời thề non hẹn biển với ngài thì thật sự kinh hãi.”

Nghe đến đây, Ninh Tử Hàn liền cắt ngang Cố Vân Sương, nói,“Ngươi như vậy, nhưng ngươi đối với ta, có từng có tình cảm không?”

Nội tâm Ninh Tử Hàn giờ như đang đánh trận, đợi một lúc lâu, mới nghe được thanh âm Cố Vân Sương,“Vi thần đối Hoàng Thượng, tất nhiên là có tình cảm. Bằng không ba năm trước đây cũng sẽ không gả cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể cho rằng là vì ngài quyền thế khiến ta không thể không gả, nhưng Hoàng Thượng, nếu như vi thần thật sự vô tình, vi thần thà chết cũng sẽ không phục tùng người khác. Hoàng Thượng, vi thần nói như vậy, ngài có hiểu không?”

Nghe Cố Vân Sương nói những lời này, tim Ninh Tử Hàn như muốn nhảy ra ngoài vậy. Người mình thích cũng thích chính mình đó là điều hạnh phúc đến nhường nào.

Ninh Tử Hàn đứng dậy đem Cố Vân Sương ôm vào trong ngực nói,“Ta biết, đột nhiên tốt với ngươi như vậy khiến ngươi không biết làm sao, ngươi không thể tin tưởng ta cũng đúng thôi. Tha thứ cho ta, hiện tại ta không thể giải thích lý do với ngươi, thế nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta đối với ngươi tuyệt không có giả dối.”

Cố Vân Sương hiện tại có cảm giác ở trước mặt Ninh Tử Hàn mình thật sự giống với nữ tử. Tránh khỏi cái ôm của Ninh Tử Hàn, Cố Vân Sương nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Tử Hàn mà nói,“Hoàng Thượng, chỉ cần ngươi không phụ ta, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi.”

Ninh Tử Hàn hôn lên mắt Cố Vân Sương, nói,“Cám ơn ngươi, còn nguyện ý tin tưởng ta.”

Thời điểm hai người đang nhu tình mật ý, Tiểu Đông Tử lại mang giấy bút tới.

Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cùng trở về bàn tròn bên cạnh.

Cố Vân Sương cầm bút vẽ ra sơ đồ khu vực Giang Nam, nói với Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng, ngươi vừa rồi nói ngươi đã lệnh cho Công bộ đi tu sửa đê điều, Hộ bộ phát ngân lượng phải không?”

“Không sai.”

“Hoàng Thượng, đây thật ra chỉ là biện pháp xử lí cho tình hình hiện tại. Phương pháp này chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc. Tu sửa đê điều, nhưng nước sông còn có thể lớn hơn, hơn nữa một khi gặp phải mùa mưa, tu sửa đê điều chỉ có thể chặn lại nước sông, đối với đồng ruộng hoa màu vẫn là không có hiệu quả gì. Mà phát ngân lượng cũng chỉ có thể là biện pháp hoãn binh. Bạc cuối cùng rồi cũng sẽ dùng hết, mà nạn dân thì càng ngày càng nhiều, chỉ biết hao hết quốc khố. Thế nên, cũng không phải là thượng sách.”

Ninh Tử Hàn nghe xong lộ ra thần sắc hiếu kì, nói,“Vân Sương có cao kiến gì không”

Cố Vân Sương nghiêm mặt nói,“Đối với nước, phương pháp tốt nhất không phải là lấp kín, mà là khai thông. Vi thần cho rằng, đất Giang Nam vốn là liền mạch mà bởi vì đường sông mà bị phá thành nhiều mảnh nhỏ. Vậy thì chúng ta đây không ngại lợi dụng đặc điểm này, khai thông càng nhiều đường sông để phân lưu đến sông lớn, cũng có thể giải quyết nạn lũ lụt. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể thực thi chế độ nhận thầu ruộng đất. Lấy nước sông làm ranh giới, đem ruộng đất phân chia ra, thực hành khoán sản phẩm đến từng hộ dân, đợi đến thời điểm thu hoạch, bọn họ chỉ cần đem một phần ba sản lượng nộp lên trên quốc khố.”

“Không sai, nếu làm như vậy, dân chúng sẽ ngày càng phát triển theo chiều hướng tích cực, cái gọi là thiên tai *. Thiên tai không có biện pháp giải quyết hoàn toàn, nhưng có thể được lòng người. Vân Sương, thật là một biện pháp tốt.”

“Có điều, Hoàng Thượng, cải cách ruộng đất như thế tất sẽ động đến lợi ích ruộng đất của các đại gia tộc địa chủ, nếu Hoàng Thượng thật muốn tiến hành,trước tiên nhất định phải chọn lựa người dám đứng ra làm việc này, có gan gánh vác hoàn thành trách nhiệm to lớn này.” Cố Vân Sương lại nói.

“Ngươi nói không sai, hiện tại việc quan trọng nhất là xử lý lũ lụt, nhận thầu ruộng đất còn cần phải bàn bạc lại kĩ lưỡng hơn. Mùa thu năm nay triều đình tiến hành khảo thí, đến lúc đó nhất định sẽ tìm được nhân tài thích hợp.”

“Hoàng Thượng minh giám.” Cố Vân Sương lại cầm bút lên vạch ra một mảnh ruộng khác.

Ninh Tử Hàn nhíu mày hiếu kì hỏi,“Đây là cái gì?”

Cố Vân Sương nói,“Đây là mảnh đất ở phía Bắc núi Trường Bạch.”

“ phía bắc núi Trường Bạch?.”

“Không sai, lương thực của chúng ta hiện tại chủ yếu là thu từ khu vực Trung Nguyên cùng khu vực Giang Nam, Hoàng Thượng ngươi cũng biết, Trung Nguyên nhiều hạn hán, Giang Nam nhiều lũ lụt. Nếu là tình hình thiên tai nghiêm trọng, chắc chắn quốc khố hư không, dân chúng sẽ trôi dạt khắp nơi.”

“Quốc gia lấy dân làm gốc, mà dân thì lấy việc làm ăn làm trọng. Mỗi lần xuất hiện đại nạn hạn hán cùng lũ lụt, đều sẽ có tổn thất không thể dự tính trước được.” Ninh Tử Hàn đồng ý nói.

“Nhưng ruộng đất ở phía Bắc núi Trường Bạch không giống nhau, người trong dân gian đều nói phương bắc khổ hàn, thế nhưng địa phương này thổ nhưỡng kỳ thật rất phì nhiêu, so sánh với Giang Nam thậm chí chỉ có hơn chứ không có bằng.”

“Sao ngươi biết chuyện này?” Ninh Tử Hàn hiếu kì nhíu mày.

“Mấy năm trước ta theo sư phụ đi du lịch khắp nơi, đi qua khu vực phía Bắc núi Trường Bạch, khi đó có thấy một lão nông, ông lão có rất nhiều loại lương thực, có Tiểu Mạch, cao lương, thần kỳ nhất là, ông ấy cư nhiên còn lúa nước. Hơn nữa lúa nước kia mọc cực kỳ tốt.” Cố Vân Sương uống một ngụm rượu rồi tiếp tục nói,“Ta khi đó cực kỳ tò mò, sư phụ cũng đối với chuyện này thực cảm thấy hứng thú, cho nên chúng ta liền ở đây nửa tháng, lão nông kia nói cho chúng ta biết,đất nơi này nhìn có vẻ cằn cỗi, kỳ thật là có bạt ngàn cánh đồng phì nhiêu. Ở đây cũng có người giống như ông ấy cũng đang trồng những thứ này, thế nhưng người phương bắc lại quá ít, nếu không thì cũng không để lãng phí như vậy. Lúc ấy ta liền nghĩ, nếu là có thể tiến hành di dân mà nói, thì tình huống thiếu lương thực sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Vân Sương của ta quả nhiên là thiên hạ kỳ tài, chỉ cần triều đình ra chính sách cổ vũ duy trì di dân, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi. Hơn nữa so với cải cách ruộng đất, trở ngại của phương pháp này quả thật nhỏ đi rất nhiều. Chuyện này ta sẽ phái Lục Bộ mau chóng hoàn thành.”

“Hoàng Thượng quá khen, ta bất quá chỉ là đưa ra chút ý kiến, cụ thể thực thi thế nào mới là điều quan trọng.” Cố Vân Sương nói tiếp.

“Ngươi không cần khiêm tốn, đề nghị này của ngươi thậm chí có thể cứu vạn dân Đại Hạ của ta. Còn việc lũ lụt ở Giang Nam ta sẽ nói Cảnh Minh nghe ý kiến của ngươi rồi xử lý, đợi đến khi Giang Nam được mùa thu hoạch, ta liền mang ngươi xuống Giang Nam.”

Cố Vân Sương lại cười nói,“Được”

Y cười như vậy, quả nhiên khiến Ninh Tử Hàn mê muội không thôi,“Vạn dân thì đã lo liệu xong, hiện tại Hoàng Hậu của ta tới cứu ta đi.” Nói xong, Ninh Tử Hàn kéo qua Cố Vân Sương vào nội điện, cùng nhau ngã xuống giường cẩm thạch.