Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương 31






Đêm khuya âm trầm, những bận rộn mỗi ngày ở vương phủ coi như tập thể dục, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới trở về chỗ ở.

Hữu Hi ngồi trước gương, để rũ tóc ướt, dùng khăn lông sạch sau tóc, rồi sau đó dùng lượt gỗ chải tóc, mái tóc như mây, bù xù sau người nhưng cực kỳ quyến rũ động lòng người, con ngươi trong suốt.

linh khí chớp động.

Dùng dược Hoàng Bắc Thiên cho nàng đổ hai giọt ra ngón tay, nhà nhàng xoa lên mặt, dược này sử dụng rất tốt, không biết làm từ gì, nhưng mặt cũng đã không đau rồi, chừng ngày mai nữa thôi, ấn năm ngón tay trên mặt sẽ mờ nhạt dần.

Hữu Hi vừa thoa thuốc vừa nhớ tới một Hoàng Bắc Thiên lãnh khốc ở trước mặt nàng lại lộ ra nhu tình, khi nói chuyện còn câu nệ giống như một hài tử.


Trong ấn tượng Hoàng Bắc Thiên là người cực kỳ bá đạo, lạnh lùng, nhưng không mất đi sự ôn nhu, dáng vẻ cứng nhắc thật sự rất đáng yêu… Đáng yêu, nếu để cho Hoàng Bắc Thiên biết, khẳng định sẽ xoay ng ười bỏ đi.

Hữu Hi nhìn gương đồng không nhịn được bật cười, tay đang thoa thuốc cũng dừng lại, tâm trí đều là Hoàng Bắc Thiên.

Lăng Khiếu Dương chậm rãi đi vào trong phòng, mở cửa, thấy biểu hiện hồn nhiên trên mặt Hữu Hi cùng với nụ cười mê hoặc người.

Nàng đang suy nghĩ gì mà xuất thần ngay cả hắn cũng không phát hiện, Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi hồn nhiên mỉm cười, trái tim không khỏi kích động.

Hữu Hi rốt cục cũng sực tỉnh, rất nhanh thoa thảo dược lên mặt, rồi vỗ vỗ mặt, làm cho chính mình dừng suy nghĩ miên man, đứng dậy, thấy bên cạnh là Lăng Khiếu Dương, không khỏi thất kinh lại càng hoảng sợ hơn.

“Ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này, tại sao không lên tiếng, ngươi tính dọa chết người có phải không?”- Hữu Hi vỗ vỡ ngực, ổn định tâm trí.

Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi vẫn còn hơi sưng, hí mắt, bực mình nói: “Ngươi đang cố gắng tỏ ra vui vẻ sao!”.

Hữu Hi nhìn khuôn mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới hành động ác độc của hắn, không nhịn được mà mở miệng nói: “Sao? Vương lại muốn đánh người chăng?”

“Ngươi không thể giống mấy phụ nữ ở ngoài kia được sao, nói dễ nghe một chút?”
Hữu Hi nhìn tuấn nhan của Lăng Khiếu Dương, ha hả, đối với một người từng khi dễ, từng sỉ nhục chính mình, nàng có thể nói lời dễ nghe sao, nếu như đầu óc nàng không bị làm cho điên loạn thì nàng sẽ nhớ rất rõ ràng Lăng Khiếu Dương đã hành hạ mình thế nào, chăng lẽ vì muốn sống tốt, phải từ bỏ tự tôn của chính mình, lấy lòng hắn, quỳ trên mặt đất như con chó liên tục vẫy đuôi, hy vọng hắn phá lệ khai ân, có thể đối xử tử tế với nàng, không, nàng không làm được, nàng tình nguyện chết đứng cũng không quỳ lạy mà sống.

Nếu như nàng liên tục vẫy đuôi, hắn nhất định sẽ nhìn nàng mà lớn tiếng cười nhạo…!
Hữu Hi dừng lại, lạnh nhạt nói: “Ta là ta, sinh ra đã như vậy, làm sao có thể giống với những người kia, vương gia sao không học cách làm nam tử ôn nhu, hiền lành, kiềm chế một chút tính tình bá đạo tàn nhẫn.


“Ngươi…!”- Lăng Khiếu Dương bắt đầu nổi giận “Ngươi nên tự xem lại cách nói chuyện của mình”.

Hữu Hi nhìn gương mặt biến sắc của Lăng Khiếu Dương, không nghĩ tới việc chọc giận hắn, cũng không nghĩ hắn lưu lại qua đêm: “Quý phi thân thể suy nhược vương gia đáng ra nên ở bên chăm sóc mới đúng”.


Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi nói xong, lửa giận bùng lên, dù vậy vẫn ung dung nhìn Hữu Hi, nàng muốn đuổi hắn đi? Hắn dùng tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, nhíu mi.

“Như thế nào, mới mấy ngày mà tính tình đã trở lại như xưa, có phải ta đối với ngươi quá mức nhân từ rồi không?”
“Nhân từ? Cái tát hồi sáng không phải còn lưu lại trên mặt ta sao?”- Hữu Hi không giãy dụa, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đối với Lăng Khiếu Dương thống hận, còn mình thì lại yếu đuối nhu nhược, bất lực chống lại chỉ là uổng phí sức lực của nàng.

Lăng Khiếu Dương một tay ôm lấy thắt lưng, lãnh huyết vô tình nói: “Ta nghĩ, ta đáng ra phải kiếm soát tính tình của ngươi thật tốt, ưh? Dám cùng với quý phi tranh cãi, cho ngươi ăn một cái tát đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi”.

Trái tim Hữu Hi bị thắt chặt lại, ra là hắn vì sự tình ban ngày mà đến tìm nàng