Lãnh Quân Dạ Thiếp

Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương 27






Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại trong tích tắc, Vân San mới nhìn ra, nam tử cùng đứng một chỗ với tiểu thiếp Lãnh Dạ Hủy của Lăng Khiếu Dương.

Bên cạnh là nam nhân cực kì khí phách, gần đây được hoàng thượng hạ lệnh mời đến vương phủ chính là Bắc Vương.
Chỉ là trong hoa viên này, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, thật không ổn lắm, Vân San tránh không được có ác cảm với Dạ Hủy, một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lẳng lơ.
“Các ngươi làm gì vậy!”- Lăng Khiếu Dương trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng, nghĩ tới hành động của Hoàng Bắc Thiên với Hữu Hi, trái tim hắn như bị lửa thiêu.
Hoàng Bắc Thiên hí mắt, không chút hoảng hốt bấn loạn, lạnh lùng nói: “Chỉ là ngẫu nhiên, vương gia không nên suy nghĩ nhiều”.
“Hừ, ta suy nghĩ nhiều, ta bị mù sao?- Lăng Khiếu Dương khó giữ bình tĩnh mà tức giận, vẻ mặt xanh mét.

“Hoàng Bắc Thiên, ngươi đem bổn vương đặt ở đâu, trong mắt ngươi còn coi ta là vương gia sao, ngươi mặc dù là Bắc vương, nhưng cũng chỉ là do tiên hoàng ân huệ, hôm nay trong mắt ngươi không coi ai ra gì, dám coi rẻ hoàng quyền sao?.”
Tuấn nhan của Hoàng Bắc Thiên không có nửa điểm bối rối, thản nhiên nói: “Thần không dám coi rẻ hoàng quyền, trong lòng vẫn mang nặng ân nghĩa.

Vương gia muốn gia tăng tội làm cho thần khiếp sợ chăng”.
Hữu Hi cau mày, nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương, nàng có cảm giác giống như mình là thê tử bị hắn bắt được, hơn nữa cái gì coi rẻ hoàng quyền, trong tivi nói tội danh này là chém đầu, tâm lý quýnh lên, Hữu Hi vội vàng giải thích.

“Vương gia, ta…”

“Câm mồm!”- Hữu Hi vừa muốn nói cái gì đó, Lăng Khiếu Dương thịnh nộ quát một tiếng, nổi giận không thôi, sau khi rống lên kêu Hữu Hi im miệng, con ngươi đầy sắc huyết mới nhìn lại Hoàng Bắc Thiên, lạnh lùng nói: “Hoàng Bắc Thiên, bổn vương có chuyện cùng ngươi thương lượng, vào thư phòng!”.
“Vương gia, xin mời!”- Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương trừng mắt liếc nhìn Hữu Hi một cái, trao cho nàng cái nhìn cảnh cáo, xoay người rời đi, Hoàng Bắc Thiên thì trao cho Hữu Hi ánh mắt an ủi, rồi tùy ý rời đi.
Hữu Hi lo lắng không nguôi, nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng Vân San giữ nàng lại.

“Ngươi đừng đi, đi theo chỉ làm vương gia tức giận”.
“Nhưng… vương gia có trị tội Bắc Vương không? Có phải rất nghiêm trọng?”- Hữu Hi lo lắng nhìn theo thân ảnh hai nam nhân rời đi.
“Ngươi lại còn ngây thơ”- Vân San không biết là đang nói thật hay đang chế giễu.

“Nhìn không ra ngươi lại biết quan tâm người khác..
Tầm mắt Hữu Hi lúc này rơi trên người Vân San.

“Ngươi là ai?”
Vân San cau mày, nghi hoặc nhìn Hữu Hi.

“A? Như thế nào ngươi lại không nhận ra ta?”
“Oh..”- Chắc là người quen của Lãnh Dạ Hủy, nhưng bản thân nàng không phải Lãnh Dạ Hủy.


“Oh… trước đó ta bị bệnh quá nặng, qiên hết mọi việc, cho nên… không còn nhớ rõ nữa”.
“Sao? Ngươi quên hết tất cả sao?”- Vân San hoài nghi đánh giá Hữu Hi, mặt nghiêm lại hói: “Như vậy ngươi cũng quên chính mình giết chết tỷ tỷ sao? Nói cho ta biết, lúc đó tâm tình ngươi thế nào, như thế nào lại có thể hạ độc thủ với tỷ tỷ mình”
Hữu Hi nhíu mày nhìn Vân San, tức giận nói: “Sao? Ta giết chết tỷ tỷ mình, các ngươi có tận mắt thấy không?”
Vân San vẻ mặt căm ghét đánh giá Hữu Hi: “Là tỷ tỷ ngươi khi chết chính mình nói, chẳng lẽ lại là giả”.
“Cái gì?”- Trái tim Hữu Hi âm trầm xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn không cam lòng bị người ta chỉ trích, lấy hết dũng khó, cây ngay không sợ chết đứng phản bác nói: “Tỷ tỷ ta chính miệng nói? Ở đâu… ngươi nghe được nó ở đâu? Ngươi chính tai mình nghe được sao”.
“ta….

ta nghe người khác nói”- Vân San cứng miệng.
“Nghe người khác nói chính là không có chứng kiến, nghe người khác nói, rất ít khi là thực, xin lỗi, ta có việc, đi trước!”- Hữu Hi không đợi Vân San nói gì, xoay người rời đi, nàng không muốn mọi người dùng ánh mắt phán xét để nhìn nàng, xem nàng như kẻ sát nhân, nàng không tin, thân là muội muội sao lại giết tỷ tỷ mình, tuyệt đối không tin…
Vân San thua trắng trước Hữu Hi, nhất thời không nói được gì, thẳng đến khi Hữu Hi biến mất trước mắt, mới nghẹn nói ra một câu: “Ngươi….

ngươi đúng là vô lễ mà”
Hữu Hi mặc kệ nàng ta, trực tiếp rời đi.


Trong lòng lo lắng, không biết Lăng Khiếu Dương có việc gì mà nói chuyện với Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi lặng lẽ đứng trên con đường nhỏ cách không xa chỗ Hoàng Bắc Thiên, đến khi nhìn thấy thân ảnh đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên đi về, lúc này mới an tâm đi xuống, trở về chỗ ở của mình.
Đêm lặng lẽ hạ xuống, Hữu Hi dùng qua bữa tối, viết nhật ký, lúc này mới cởi áo nằm xuống.

Hôm nay đi nhiều như vậy thật là mỏi mệt.
Nằm trên giường, trong đầu lại nhớ đến Nhất Thần, nhưng mới kinh hãi phát hiện, hình ảnh của Nhất Thần đang ngày càng phai mờ.
Không!
Hữu Hi trong lòng vừa khổ sở vừa sợ hãi, mãnh liệt ngồi dậy, sỡ hãi loan đến toàn thân, nàng rất sợ, sợ sẽ không nhớ ra được Nhất Thần.
Hữu Hi cố gắng nghĩ tới, khắc sâu dáng vẻ của Nhất Thần, trong đầu tự nhẩm, không được quên không được quên.
Đang nghĩ tới thì hình ảnh Hoàng Bắc Thiên laị nhảy ra, gương mặt lạnh băng, ấm áp….

Tại sao đầu nàng lại nhớ đến, Hữu Hi khổ não ôm lấy đầu mình, không chút nhẹ nhàng xoa lấy nó, càng xoa càng rối.
A… trời ơi, tại sao lại như vậy, Hữu Hi hoảng hốt bối rối nhảy xuống, tay chân luống cuống muốn tìm vật gì, nàng muốn đem vẻ mặt ôn nhu của Nhất Thần vẻ ra, cầm giấy và bút trên tay, nhưng chính lúc này, cửa lại bị ai đó đá văng, làm nàng giật mình.
Hữu Hi hơi hoảng một chút, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Lăng Khiếu Dương đi đến, cao lớn vĩ ngạn, trên gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ âm trầm, phía sau là quản gia đóng cửa lại.
Lăng Khiếu Dương bước tới gần, Hữu Hi từng bước lui về sao, phẩng phất như nhìn thấy quỷ hút máu: “Này, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây”.
Lăng Khiếu Dương khẽ hừ một tiếng, chế giễu nói: “Thế nào, có nam nhân khác thì không cần ta nữa rồi chăng?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng Hoàng Bắc Thiên không có gì cả, không phải như ngươi nghĩ”- Hơn nữa nàng bây giờ không muốn gần gũi hắn, mỗi lần hắn đều dùng sức mạnh cực kỳ bá đạo.
“Lại đây, bổn vương không có thời gian cùng ngươi chơi trò trốn tìm”- Lăng Khiếu Dương ngoắc ngón tay, không kiên nhẫn nói.Hữu Hi trốn sau bàn, lắc đầu: “Không, ngươi đừng mơ tưởng”.

Lăng Khiếu Dương tiến lên bắt Hữu Hi, nhưng nàng vội vàng đi chuyển qua đầu bên kia, tránh được ma trảo của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn cùng nàng di chuyển bên bàn, thân thủ thô lỗ, cầm lấy bàn ném qua một bên, phát ra một tiếng thật lớn.
“Ah!” Hữu Hi sợ đến mức chỉ dám hô nhỏ, đúng là nam nhân thô bạo.

Lăng Khiếu Dương từng bước tiến lên, đem Hữu Hi giam cầm bên trong vòng tay cứng như thép của hắn.
“Ngươi rất dũng cảm, luôn nghĩ cách khiêu chiếu sự kiên nhẫn của ta”- Lăng Khiếu Dương dùng một tay ghìm lại kéo thắt lưng Hữu Hi, tay kia nắm lấy cằn: “Lúc đầu, ngươi không phải tìm trăm phương ngàn kế muốn ta liếc mắt nhìn ngươi, hàng đêm hy vọng ta sủng hạnh ngươi sao, làm sao vậy, bây giờ sao lại sợ hãi, ta đang sủng hạnh, ngươi dùng lửa phóng hỏa, thật to gan, huh?”
Hữu Hi khẩn trương bất an nhìn mặt Lăng Khiếu Dương giống như diêm la, cố gắng suy nghĩ giải thích: “Ta nói rồi, ta không phải người ngươi muốn tìm, ta không phải nàng, ta là người khác”.
“Sao? Ngươi không phải muốn nói, các ngươi lớn lên giống nhau hay dùng Tá Thi Hoàn hồn gì đó”- Lăng Khiếu Dương cười chế giễu.
“Chính là như thế không sai”- Hữu Hi dùng sức gật đầu.
Nắm lấy cằm Hữu Hi siết chặt, hắn cười lạnh vài tiếng.

”Ngươi vì muốn thoát tội, mà nghĩ đến cách này, Lãnh Dâ Hủy, ngươi quả nhiên là làm người ta phải buồn cười”
“Lời ta nói chính là sự thật..”- Hữu Hi chưa nói xong, ngón cái Lăng Khiếu Dương đã dùng sức đặt trên môi Hữu Hi ngăn cho nàng không nói chuyện.

Cúi đầu, gặm cắn làn da trắng nõn ngay cổ, âm thanh khàn khàn nói.

“Ta không muốn nghe ngươi nói dối, ta đến là để cho ngươi hầu hạ giúp ta vui sướng, ta đến để thỏa mãn ngươi, không cho ngươi làm gái điếm đi tìm người nam nhân khác..”