Lãnh Phi Sủng Phu

Lãnh Phi Sủng Phu - Chương 8-1: Thịnh yến phong ba (1)





Một buổi sáng dâng trà kính trưởng bối, Hạ Ngưng Tuyết rước lấy nhiều thiện cảm cùng tò mò của mọi người. Hàn Tông Minh nhìn nàng một cách hứng thú, không ngờ lại hứng trọn hai đạo ánh mắt bất thiện.


Hàn Tử Phong ánh mắt luôn dịu dàng, ấm áp nay lại chỉ còn một vùng tối đen sâu thăm thẳm không ánh sáng. Còn Hàn Tử Kính, sau một hồi rối rắm suy nghĩ thứ cảm xúc không nên có vừa xẹt qua trong lòng, hắn đành nhận định rằng với mình Hạ Ngưng Tuyết dù chỉ là quân cờ nhưng một khi còn giá trị lợi dụng thì nàng vẫn là người của hắn, không nên cùng bất kỳ ai thân thiết, cho nên khi nhìn thấy tia tò mò, thích thú trong mắt Hàn Tông Minh, hắn cảm thấy khó chịu như bị ai phản bội vậy.


Như nhận ra điều gì, Hàn Tông Minh đành thu lại vẻ mặt khi nãy, quay sang cười nhạt hai tiếng với Hàn Tử Phong


“ Tử Phong, ta chỉ là, ha ha, gần đây phụ hoàng cũng hay đau nhức vùng bả vai, ta đi chơi một chuyến ở Bắc Tuyết, khi về lại lo lắng chuyện của đệ mà chưa chuẩn bị quà cho người. Nay đệ muội có phương thuốc hay, ta chỉ muốn mượn hoa hiến phật mà thôi!”


Lúc này, khuôn mặt Hàn Tử Phong mới hòa hoãn một chút, hắn nhẹ giọng đáp


“ Ân! Nếu huynh muốn ta sẽ nói với Tuyết Nhi đưa phương thuốc cho huynh, Tuyết Nhi là thê tử của ta, nàng rất nghe lời!”


Hàn Tông Minh bối rối ho thêm vài tiếng ngượng nghịu, thiên ạ, hắn không nghe lầm đi, từ bao giờ kẻ lạnh lùng cứng nhắc như đường đệ này của hắn lại biết ghen tuông, thậm chí còn trẻ con đến nỗi nhấn mạnh quyền sở hữu một người như vậy.


Tuy ngoài miệng một mực giải thích hắn đối với Hạ Ngưng Tuyết không có loại tâm tư này, nhưng dưới đáy lòng đã gieo xuống một hạt giống tình cảm không nên có với bóng hình thướt tha yêu kiều kia.Để che đi nỗi niềm sâu kín, Hàn Tông Minh quay sang trò chuyện về chuyến đi Bắc Tuyết của mình với Hàn Tử Phong


“ Bắc Tuyết cùng Vĩnh Trường quốc chúng ta cáchnhau khá xa. Nơi ấy quả thực rất lạnh, nơi nơi là một màu lam bạch của tuyết cùng băng. Bắc Tuyết nhân hình dáng cao lớn, màu da trắng bệch như người bạch tạng, trông rất kì quái. Lần này đi cùng ta là Thân vương Orleans Charles, hắn dẫn theo đoàn sứ thần đến thương thảo cùng chúng ta! Có lẽ ngay ngày mai thôi sẽ có yến tiệc thịnh đãi cho họ!”


Hàn Tử Phong nghe vậy, bàn tay đang mân mê áo choàng bỗng nắm chặt, đôi mắt sáng ngời như mờ đi, che đậy những suy nghĩ sâu xa. Hàn Tông Minh cũng tươi cười khó hiểu, một lúc sau mới vỗ vai Tử Phong nói




“ Không cần nghĩ ngợi, Bắc Tuyết xa xôi, hắn dù giỏi giang đến đâu cũng chưa vươn tay đến đây được! Lần này ta đem vật cưng của đệ đi, giờ thì vật hoàn cố chủ!”


Hàn Tử Phong nghe vậy huýt sáo một tiếng, từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch.


A a a, Tiểu Phong nhớ ta sao? Tiểu Hoàng cũng rất nhớ ngươi. Lần sau không nên để Tiểu Hoàng ở bên thối nam nhân, hắn luôn nhét Tiểu Hoàng vào ống tay áo rất tối, Tiểu Hoàng rất sợ hãi!


Hạ Ngưng Tuyết ở một bên trò chuyện cùng Khang vương, nghe tiếng kêu ai oán này thì giật mình quay lại, đã thấy tiểu tự kỷ nào đó đang bay loạn xạ xung quanh nam nhân của nàng, kêu chí chóe kể tội Hàn Tông Minh. Xem ra một hồi luân hồi tái sinh đã khiến nàng đối với kẻ ở bên Hàn Tử Phong thêm quý mến, yêu thích. Tiểu tự kỷ này kiếp trước nàng chỉ muốn đem nó quẳng vào nồi, lần này gặp lại nàng muốn quan tâm chút đến nó. Chỉ là lời ngọt ngào còn chưa đến miệng đã bị nó phá hỏng


“ Á á á, xú nữ nhân đã trở lại! Xú nữ nhân lại đến cướp Tiểu Phong của Đại Hoàng!”


Chỉ một tiếng kêu này làm cả chính sảnh một lần nữa yên tĩnh. Hàn Tử Phong nhìn nó trách cứ cùng thắc mắc


“ Tiểu Hoàng ngươi cùng Tuyết Nhi từng gặp qua? Nhưng ngươi không thể gọi nàng ấy là như vậy! Bằng không....”


Nó ghét bỏ kêu lên “ Đã biết, không phải là xú nữ nhân, mà là mỹ nhân, hảo nữ nhân! Hừ!”


Hàn Tông Minh nghe vậy, bật cười ha hả. Tiểu Hoàng từ trước tới nay, luôn chỉ quấn quýt bên Tử Phong, với ngoại nhân luôn giữ thái độ cao cao tại thượng, mắt chẳng buồn liếc một cái, đến chính hắn là hoàng tử cao quý cũng không nể tình, nay với thê tử được Tử Phong yêu chiều cưng sủng lại một bộ ghét bỏ thế này, thực là một chuyện thú vị!


Nhưng ai biết trong lòng Hạ Ngưng Tuyết lúc này là sóng to gió lớn. Xú nữ nhân? Đại Hoàng? Đây không phải là chỉ nàng cùng nó kiếp này có quen biết sao? Nhưng mà “đã trở lại”, “lại đến cướp”? Nghe thế nào cũng là cũng là cuộc hạnh ngộ sau khi đã trải qua thăng trầm kiếp trước vậy!


Lần đầu tiên nàng nhìn nó thật kỹ, phải chăng nó thực là dòng giống phượng hoàng, không bao giờ chết mà chỉ là niết bàn trọng sinh, mang theo ký ức tiền kiếp đến tìm lại chủ nhân xấu số?


Vậy sự tái sinh của nàng thì sao, liệu nó có đóng vai trò gì trong câu chuyện tưởng như huyền huyễn này không? Hàng trăm câu hỏi lướt qua đầu nàng trong một cái nháy mắt, nhưng điều nàng biết phải làm bây giờ, đó là đem con vật tự kỷ này về hỏi cung, may chăng có thể giải đáp những thắc mắc của nàng.


Nàng lấy lại nụ cười thân thiện, bước đến bên Hàn Tử Phong hỏi, giọng nói cho thấy vẻ thích thú không dứt với con vẹt xanh lè trước mặt


“ Tử Phong, đây là gì? Thật đáng yêu nha! Thiếp có thể ôm nó được không?”


Đạị Hoàng nhìn nàng bước tới, bên môi là nụ cười ngây thơ, trong sáng, không hiểu sao bao nhiêu lông vũ dựng ngược hết, nó bay nép vào gáy Hàn Tử Phong, trong lòng mặc niệm ngàn câu “ Không cần“. Nhưng chủ nhân của nó tâm còn treo lơ lửng khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp hoặc nhân của nàng, không phản đối chút nào mà đem nó bán đứng. Vậy là Đại Hoàng bi thương rơi lệ, sa vào bàn tay của Hạ Ngưng Tuyết, mặc cho nàng sờ sờ véo véo đủ kiểu.


Tưởng chừng cực hình đến đây là xong, ai ngờ Hạ Ngưng Tuyết còn mở miệng nói muốn nó, còn không ngờ hơn là Hàn Tử Phong ngày thường cưng chiều nó vô pháp vô thiên, nhưng chỉ cần thê tử mở miệng ngọc cầu xin, hắn lại sẵn sàng cho nàng không chút nghĩ ngợi.


Hành động này của hắn khiến Đại Hoàng ai oán, Hạ Ngưng Tuyết vui vẻ, Hàn Tử Kính hoài nghi, Hàn Tông Minh kinh ngạc, chỉ có Khang vương thì mù mịt không hiểu chuyện gì.


Dĩ nhiên, Hạ Ngưng Tuyết cũng mong Đai Hoàng theo mình tự nguyện, nếu không dù có bắt về cho nàng hỏi, nó cũng không chịu nói thì sao, nàng bèn nâng niu nó trên tay, nhỏ giọng dụ dỗ



“ Ngươi chịu theo ta về vài hôm, rồi ta sẽ trả ngươi cho Tử Phong! Hơn nữa những ngày này sẽ có mỹ nhân chăm sóc ngươi!”


Nói rồi nàng gọi Thanh Liên còn đứng bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một túi hạt điều Tô Châu mà kiếp trước nó thích. Thanh Liên ngây thơ, nghe nàng gọi thì đi vào, nhưng một chân mới qua cửa đã bị vật thể xanh lè tập kích tấn công vào ngực, khiến nàng hoảng hốt, theo bản năng đón lấy, khi nhìn lại hóa ra là một con vẹt mũm mĩm béo tròn.


Thiên tính thiếu nữ luôn yêu thích vật nhỏ đáng yêu, Thanh Liên thích thú chơi đùa cùng Đại Hoàng, hoàn toàn không để ý những ánh mắt kỳ quái xung quanh.


Hạ Ngưng Tuyết lại thêm chắc chắn, con vẹt tự kỷ này có điều thần bí, vì kiếp trước nó cũng thích ở bên Thanh Liên thế này.


Hàn Tử Phong lần đầu tiên nhìn nàng ngờ vực hỏi


“ Nàng cùng Tiểu Hoàng thực chưa từng gặp qua?”


Hạ Ngưng Tuyết cười híp mắt, một ngón tay đưalên trước môi hồng, bày ra bộ dáng phong tình vạn chủng làm nhiều người ngẩn ngơ


“ Chưa từng gặp qua! Thiếp biết nó sẽ như vậy, đây hoàn toàn là do trực giác nhạy cảm của nữ nhân nha!”