Kinh thành Trung Chân , tất cả người dân đều đổ ra đường. Những cánh hoa đủ màu sắc tung bay trên bầu trời tạo thành một cơn mưa diễm lệ đón chào đoàn quân khải hoàn trở về.
Trong xe ngựa , Thái Chân vừa khóc vừa kể lại tình cảnh nửa năm qua của Tư Nguyệt , từ cái ăn cái mặc cho đến thao trường huấn luyện , từ lời đàm tiếu của binh sĩ cho đến sự phẫn uất của Nam Cung tiểu thư. Rồi đến đoạn Thái tử từ chối khiến Nam Cung tiểu thư nhảy vực suốt nửa tháng không tìm ra , nàng ta liền khóc sướt mướt. Sau một hồi lâm ly , nàng ta lau nước mắt hớn hở kể về chiến công , về sự thống lĩnh tài tình của Tư Nguyệt. Cứ như thế , vừa khóc vừa cười khiến Tư Nguyệt chỉ biết xoa xoa đầu mệt mỏi.
Và câu kết luận nhàm chán cuối cùng cũng thốt lên : “ Tiểu thư số thật khổ !”
Nam Cung Tĩnh rơm rớm nước mắt nhìn Tư Nguyệt. Bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng : “ Nha đầu…lão già ta sẽ không để con ủy khuất nữa đâu.”
Thời điểm câu chuyện kết thúc cũng là thời điểm đoàn người ngựa dừng lại.
Nam Cung Lưu Tự nhẹ nhàng đỡ Tư Nguyệt xuống ngựa. Nàng cảm thấy người nhị ca này rất ôn nhu , hiền lành. Mỗi khi Thái Chân kể đến lúc nàng khổ sở , y liền nắm chặt tay , đôi môi cũng mím lại. Còn đến lúc nàng vui vẻ , dường như có một hơi thở phào nhẹ nhõm , đôi thanh mày đang cau lại cũng giãn ra.
Đại môn Hoàng cung vững chãi một màu đỏ sẫm. Bên trong rộng lớn được bao bọc bởi mấy lớp tường thành hoa hoa lệ lệ giống như một chiếc lồng son vẻ ngoài mỹ mạo nhưng bên trong lạnh ngắt , chán chường.
Kim Long Điện , cánh cửa thếp vàng , sơn son đẹp đẽ được điêu khắc tinh xảo , hoa lệ. Trụ vàng uy chấn , long phượng quấn quít sáng rợp cả điện rồng. Nền đá hoa cương trơn nhẵn , bóng loáng. Mái ngói lưu ly tươi sáng , sang trọng. Một cỗ xa hoa nhưng không dung tục mà tôn lên sự uy nghiêm bậc nhất thiên hạ.
“ Ngô hoàng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế !!!”
“ Chúng khanh bình thân !” Bên trên đài cao truyền đến thanh âm nghiêm nghị , trầm lạnh.
“ Tạ bệ hạ !”
Vệ Quân Thương năm nay trên dưới bốn mươi. Mái tóc đen lất phất sợi bạc đội lên long mão màu vàng sáng. Thân vận hoàng bào thêu kim long tinh xảo , đường nét uy mãnh. Đôi mắt phượng không giống Vệ Tử Minh lạnh lùng , cũng không giống Vệ Tử Nghi rực sáng mà là một loại ánh mắt âm u , thâm thúy. Bàn tay nắm chuỗi châu Phật màu nâu thi thoảng lại xoay xoay.
Ông ta lướt nhìn toàn triều văn võ song dừng lại trên người Vệ Tử Minh : “ Trận chiến tuy đánh đến nửa năm mới nghị hòa được nhưng xét thấy ra trận lần này đều là tướng tài trẻ tuổi. Trẫm , sẽ vẫn luận công ban thưởng.” Đoạn nghỉ , ông ta tiếp. “ Thái tử Vệ Tử Minh đích thân xuất chinh có công rất lớn , ban thưởng năm nghìn lượng hoàng kim , một nghìn mẫu ruộng tốt ,năm trăm tơ lụa gấm vóc.”
Vệ Tử Minh không động thanh sắc , lạnh lùng quỳ xuống : “ Tạ phụ hoàng ban thưởng.”
Vệ Quân Thương nhìn sang Tư Đồ Mạn cùng La Ý Diễm. “ Sắc phong Tư Đồ Mạn làm nhất phẩm Uy Vũ tướng quân , La Ý Diễm làm nhất phẩm Thượng Phong tướng quân. Mỗi người ban thưởng nghìn lượng hoàng kim , trăm xấp gấm góc.”
“ Tạ chủ long ân !!!” Tư Đồ Mạn cùng La Ý Diễm đồng loạt quỳ tạ.
“ Tất cả những phó tướng , doanh khu trưởng , úy , tá khác mỗi người thăng cấp một bậc. Ban thưởng một nghìn lượng bạc.” Vệ Quân Thương hào phòng nói.
“ Tạ chủ long ân !!!”
Tất cả mọi người đã được ban thưởng đều lui xuống , giữa đại điện lúc bấy giờ chỉ còn Tư Nguyệt. Một thân hồng y , khuôn mặt bình thản , tĩnh lặng như nước.
Vệ Quân Thương nhìn thấy nàng , trong đáy mắt dâng lên kinh ngạc cùng xúc động. Bàn tay đương cầm châu Phật cũng run lên , cố nắm chặt lấy nó. “ Ngươi là…Nam Cung Tư Nguyệt ?” Thanh âm phát ra tinh ý sẽ cảm nhận được sự nghẹn ngào.
Tư Nguyệt tươi cười nhàn nhạt : “ Thưa bệ hạ , là vi thần.”
Vệ Quân Thương mỉm cười , nụ cười khiến toàn thể văn võ bá quan đều sửng sốt. Ông ta hướng Nam Cung Tĩnh : “ Nam Cung ái khanh , nha đầu nhà ngươi nuôi…thật tốt.” Lúc bấy giờ khuôn mặt con người luôn cao cao tại thượng kia mới lộ ra một nét già cỗi đến khó tin.
Nam Cung Tĩnh cúi đầu , đôi mắt phiếm hồng : “ Cảm ơn hoàng thượng đã khen. Nha đầu vẫn còn tùy tiện.”
Vệ Quân Thương lại chăm chú nhìn Tư Nguyệt , trong ánh mắt tràn đầy thân thiết , yêu thương. Khóe môi ông ta giương lên : “ Nam Cung Tư Nguyệt ngươi lần nay có công rất lớn. Vừa tiên phong thống lĩnh vừa làm sứ giả nghị hòa. Ngươi nói đi , ngươi muốn trẫm phong thưởng cái gì ?”
Tư Nguyệt ngước lên , đôi mắt ý cười : “ Vi thần chỉ mong bệ hạ ban thưởng chức quan nào đó nhàn hạ mà thôi.”
Nửa năm trước , sự việc chấn động kinh thành chính là Nam Cung Tư Nguyệt được phong làm tướng quân. Mặc dù ở thời không này cũng không quá trọng nam khinh nữ nhưng phàm là nữ nhân chỉ có thể đảm nhiệm một số chức quan ở hậu cung , không thể ra tiền triều tranh chính. Nên lần trước , Nam Cung Tư Nguyệt đã là một ngoại lệ.
Vệ Quân Thương cười hài lòng : “ Được , trẫm sẽ ban ngươi một chức quan nhàn hạ.” Song ông ta ngẫm ngẫm hồi lâu. “ Trẫm sắc phong Nam Cung Tư Nguyệt, nữ nhi của Nam Cung Tĩnh trở thành Chiêu Nguyệt Quận chúa , đất phong là huyện Liêu Sơn thuộc Kinh Châu. Đồng thời ban thưởng nghìn lượng hoàng kim , năm trăm gấm vóc , hai trăm trang sức tùy ý chọn lựa. Về sau gặp trẫm không cần phải quỳ.”
“ Tạ chủ long ân !!!” Tư Nguyệt mỉm cười. Lần này kinh doanh không sợ không có vốn a~
Hôm đó , kinh thành lại một lần nữa náo động. Nam Cung tam tiểu thư trước đó theo đuôi Thái tử ra chiến trường bị người người khinh bỉ. Bây giờ trở về không những được tung hô còn được sắc phong làm Quân chúa , mà cũng không phải Quận chúa hữu danh vô thực , Quận chúa này thực sự có đất phong. Lại còn thánh ân khi gặp hòang thượng không cần phải quỳ.
Đúng là hòang ân bao la !
Sau khi bãi triều , Tư Nguyệt cùng lão tướng Nam Cung Tĩnh , Nam Cung Lưu Tự trở về Tướng quân phủ.
Trước cửa Tướng quân phủ , Nam Cung phu nhân sốt ruột đi qua đi lại , khuôn mặt vô cùng nôn nóng.
“ Phu nhân , lão gia về kìa !” Lâm ma ma nhìn ra đầu đường thấy chiếc xe ngựa rèm gấm đỏ , trên đỉnh xe có khắc dấu hiệu Tướng quân phủ liền reo lên.
Chiếc xe lộc cộc chạy thêm một quãng liền dừng lại , phu xe “ hí” một cái.
Nam Cung Tĩnh bước xuống trước , sau đó là Nam Cung Lưu Tự. Y vừa đáp đất đã đưa tay đỡ Tư Nguyệt.
“ Nương , Tam muội đã về rồi. Nương xem !” Nam Cung Lưu Tự mỉm cười.
Nam Cung phu nhân đứng lặng nhìn nàng rồi lao đến ôm chầm lấy. Nước mắt cũng tuôn trào. “ Nha đầu , con cuối cùng cũng trở về rồi. Nha đầu ngốc !” Đôi tay bà run lên nhưng vẫn cố xiết chặt như sợ ai đó cướp nữ nhi của bà đi lần nữa vậy.
Nam Cung Tĩnh cười ấm áp, lên tiếng : “ Phu nhân, bà ôm nó như vậy lỡ đụng vào vết thương nào đó thì sao.”
Nam Cung phu nhân đương khóc liền giật mình , ôm chặt bờ vai nàng rồi đẩy ra , nhìn một lượt : “ Con có đau không ? Có bị thương không ? Hả ?”
Tư Nguyệt mỉm cười , lắc đầu.
Nam Cung phu nhân lúc này mới nhận thấy sự kì lạ của nàng , bà quay sang Nam Cung Tĩnh.
Nam Cung Tĩnh trầm mặc , thở dài : “ Vào nhà rồi nói.”
Phủ Tướng quân tọa lạc ở phía Tây kinh thành , gần sát với Hòang cung. Trước kia là nơi ở của Bình Đông Hầu , sau qua thời lọan liền được ban cho Nam Cung Tĩnh làm phủ đệ. Tướng quân phủ khá rộng , bài trí tao nhã chứ không xa hoa , lộng lẫy. Điều này làm Tư Nguyệt thấy rất hợp ý.
Nam Cung phu nhân vừa khóc vừa kéo tay Tư Nguyệt đi. Bà gần bằng tuổi với Nam Cung lão tướng , mặc dù mái tóc hơi bạc nhưng dưỡng nhan khá tốt , nhan sắc tú lệ khiến bà trẻ ra mấy tuổi.
Tiền sảnh Tiêu Lâm Viện , Nam Cung lão tướng ngồi đệm ở chính giữa , phía trước là một chiếc bàn thấp. Bên dưới Nam Cung phu nhân cầm khăn tay khóc đến hoa hoa lệ lệ khi nghe Thái Chân kể tiếp đọan biên cương khổ ải. Mấy hạ nhân tuy trước kia không có cảm tình với Nam Cung tiểu thư nhưng cũng đầy thương cảm sụt sùi. Nam Cung Tĩnh mặc dù là lần thứ hai , đôi mắt vẫn phiếm hồng , buồn bã.
Nghe xong , Nam Cung phu nhân nhìn nàng hồi lâu, nước mắt lăn dài : “ Trở về là tốt , trở về là tốt. Mất trí nhớ cũng không sao , không cần phải biết đến mấy thứ không cần thiết.” Bà vừa nói vừa vuốt vuốt tóc Tư Nguyệt.
Nam Cung Tĩnh cũng gật đầu , đôi mắt già nua ướm lệ : “ Đúng , cho dù không nhớ gì thì cha và nương vẫn yêu thương con. Sau này đừng nghĩ quẩn nữa.”
Nam Cung Lưu Tự ôn nhu : “ Tam muội chỉ cần vui vẻ là được , trí nhớ gì đó cũng không cần thiết.”
Tư Nguyệt chăm chú nhìn cả ba người , đôi mắt bỗng cay xè , nàng gật đầu.
Thật sự là trên đời này có hai con người giống nhau từ khuôn mặt đến thân thể sống ở hai thời không khác nhau ư ? Nếu vậy , đọan thân tình này nàng liệu có thể nhận ?
Trời tối , vì để chuẩn bị dự cung yến nên trên dưới Tướng quân phủ đều rất bận rộn.
Cung yến lần này thứ nhất là để mừng quân binh khải hòan trở về. Thứ hai chính là chúc mừng hòang gia có thêm một vị Chiêu Nguyệt Quân chúa. Mặc dù chỉ là Quân chúa nhưng lúc bấy giờ , ngọai trừ Trưởng công chúa – Vệ Y Tuyết được gả sang Thương Long quốc và cặp song sinh tiểu công chúa vừa tròn sáu tuổi , Vệ Y Doanh , Vệ Y Ngọc thì chỉ có Chiêu Nguyệt Quận chúa có đất phong mà thôi. Tính ra chính là lớn nhất nên Nam Cung phu nhân loay hoay từ sớm để chuẩn bị y phục cho Tư Nguyệt.
Bởi vì cung yến quá gấp , Tư Nguyệt lại đi hơn nửa năm nên hòan tòan không có y phục mới. Đã vậy , những bộ trước kia đều phong cách đơn giản không bộ nào xem là được, Nam Cung phu nhân trực tiếp đau đầu.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng , trong cung liền đưa tới một bộ Bạch Hoa Y làm bằng gấm Lâu Lan hiếm có , mỗi năm chỉ tiến cống năm xấp.
Trăng lên cao ,hai chiếc xe ngựa xuất phát từ Tướng quân phủ chậm rãi lên đường.
Cửa Hòang cung vô cùng náo nhiệt , những chiếc xe khắc danh các phủ cứ thế lần lượt nối đuôi nhau. Oanh oanh yến yến , ai nấy đều ăn vận lộng lẫy , xinh đẹp cơ hồ còn hơn cả trẩy hội.
“ Quận chúa , xin mời !” Trương công công cùng hai cung nữ dần đường cho nàng đến Cung Lĩnh Các đợi hòang thượng đến sẽ cùng ông đi ra dự tiệc.
Tư Nguyệt ung dung bước, khuôn mặt không nhìn ra thần sắc gì khiến mấy cung nữ , thái giám trong cung chỉ dám lén lút liếc nhìn, mà khi nhìn xong trái tim cũng lộp bộp đứng hình.
Chiêu Nguyệt Quận chúa quả thực xinh đẹp tựa thiên tiên a~