Lạnh Lùng Tổng Tài Phu Nhân

Chương 20




Cuối tuần, cuối cùng chuyến du lịch cũng đã đến. Các nhân viên tập chung tại công ty và được xe đưa đón. Còn Đại Hào, Y Trân, Tử Yên và Thiệu Huy ngồi trên xe riêng dành cho lãnh đạo cấp cao. Đại Hào lái xe, ngồi bên cạnh là Y Trân. Đằng sau là Tử Yên và Thiệu Huy, hai người với hai khuôn mặt, ánh mắt khác nhau. Tử Yên từ khi ngồi lên xe luôn không để ý đến anh mà chỉ nhìn ra ngoài, còn anh, ánh mắt của anh luôn đặt lên người cô, không rời cô dù chỉ một phút.

Đến nơi, thấy cô bước xuống xe xách chiếc vali đi trước. Anh liền đuổi theo rồi xách vali dùm cô.

" Vali rất nặng để anh xách hộ em về khách sạn"

Cô lạnh lùng không nhìn mặt anh như thể hiện ý muốn tránh né anh.

" Không cần đâu tôi có thể xách được"

Vậy là cô tự mình xách vali vào khách sạn. Giờ này xe chở nhân viên cũng đã đến, mọi người bước xuống ai nấy lấy hành lí rồi tìm phòng của mình.

Một lúc sau, mọi người cùng nhau tập chung ở bãi biển. Cùng nhau nô đùa như những đứa trẻ con. Bây giờ họ cùng nhau chơi bóng chuyền trên bãi biển. Mọi người đều tham gia nhưng Tử Yên chỉ ngồi im một chỗ, Y Trân liền chạy đến kéo tay cô.

" Chị, ra chơi đi, rất vui đó, đã ra biển mà chỉ ngồi im ở đây là không được đâu"

" Em cứ ra chơi cùng mọi người đi, chị không muốn chơi"

" Không được chị nhất định phải chơi"

" Chị còn là sếp của em không vậy"

" Ở công ty chị là sếp, còn ra đến đây rồi chúng ta ngang hàng rồi và em đang ra lệnh cho chị là phải tham gia"



Sau những lần hối thúc của Y Trân, cô đành miễn cưỡng tham gia. Anh và cô ở cùng một đội. Ban đầu, quả bóng được cô tâng rất nhịp nhàng. Thắng một quả rồi, cô quay sang đập tay với Y Trân rồi quay sang định đập tay anh thì chợt dừng lại hành động của mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, tập chung chơi bóng.

" Bụp", do bất cẩn quả bóng đập vào trán cô. Cô vội lấy tay ôm trán, anh nhanh nhảu chạy ra xem cô thế nào.

" Em có sao không"

Anh xem vết thương rồi nhẹ nhàng thổi để giảm đau cho cô. Mọi người xung quanh nhìn hai người ngạc nhiên, há hốc mồm không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên họ thấy chủ tịch của mình thân mật với một người đàn ông đến vậy.

Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương của cô, xoa nhẹ.

" Vết thương sưng đỏ lên rồi, để anh thoa thuốc cho em"

Cô đột nhiên đẩy tay anh ra khỏi người mình. Anh bất ngờ trước hành động của cô, hình như có chút mủi lòng. Anh cảm nhận được dường như là cô có ý tránh né anh.

" Không cần đâu, tôi có thể tự thoa. Vết thương nhỏ thôi mà, anh không cần phải lo cho tôi đâu"

" Vậy để anh đưa em về khách sạn"

" Bây giờ cũng đã trưa rồi, tôi nghĩ mọi người nên đi dùng bữa. Anh cũng đi cùng mọi người đi, tôi về phòng xử lí một chút rồi sẽ ra sau"

Nói xong, cô một mình bước về hướng khách sạn. Trong phòng, cô tìm kiếm hộp y tế nhưng tìm hoài không thấy. Cô đành ngồi trước gương xem vết thương của mình.

Đột nhiên anh bước vào, cô liền ngoảnh mặt lại nhìn.



" Anh không đi ăn cùng mọi người sao"

" Anh thấy lo cho em nên đã quay lại"

Cô liền nhìn anh một cách lạnh lùng, giọng nói sắc bén.

" Tôi nói anh không cần lo cho tôi, tại sao? Tại sao anh cứ đối tốt với tôi như vậy. Xin anh đừng quan tâm tôi như vậy nữa được không"

" Em nghĩ nhiều rồi, để anh thoa thuốc cho em"

Anh bước đến bên cô, ngồi cạnh cô. Nhẹ nhàng thoa thuốc lên trán cho cô. Cô không nói gì chỉ im lặng một hồi rồi mặc anh thoa thuốc. Thoa xong, anh đưa cho cô một hộp cơm.

" Anh biết là em sẽ không xuống dùng bữa nên đã mang lên đây"

" Bây giờ tôi không sao rồi, anh có thể đi"

" Em ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm đi"

" Tôi nói anh có thể ra ngoài"

Anh bước ra ngoài, bóng lưng của một người đàn ông cô đơn. Cô nhìn anh ra khỏi phòng liền gục đầu xuống gối khóc.

" Em phải làm sao với anh đây"