Lạnh Lùng Tổng Tài Phu Nhân

Chương 1




Nửa đêm, ngoài trời đang mưa tầm tã như chút nước, những tia chớp rạch ngang bầu trời. Trong một căn nhà nhỏ tại khu ổ chuột một người phụ nữ trung niên ba mươi lăm tuổi đang ru những đứa con của mình ngủ. Những câu ca ngân lên đưa những đứa con chìm vào giấc ngủ sâu.

" Ting" là tiếng điện thoại. Cô cầm điện thoại lên đọc tin nhắn. Là một người phụ nữ ẩn danh.

" Đến khách sạn Star Night phòng 1001 có người đang đợi cô"

Tại phòng 1001, Star Night một đôi dâm phu gian phụ đang quấn quýt nồng cháy bên nhau.

" Aa..Anh nhẹ...một chút người ta... đau"

Người đàn ông trần chuồng vẫn ra sức ra vào bên trong cô ta. Bên ngoài tiếng bước chân ngày càng dồn dập. Triệu Vy Vân mở cửa phòng 1001 bước vào. Cô không tin vào mắt mình, chồng cô đang lên giường cùng một người phụ nữ khác. Cô ôm miệng cố giữ cho bản thân không khóc. Dường như đôi dâm phu gian phụ ý thức được tiếng mở cửa thì ngừng lại hoạt động của mình. Triệu Vy Vân vừa khóc vừa chạy ra ngoài mặc trời đang mưa to.

Vương Tư Truy thấy vợ mình chạy ra ngoài định ngồi dậy mặc quần áo đuổi theo thì bị Phan Lộ Lộ kéo tay lại.

" Anh đuổi theo cô ta làm gì chứ"

" Nhưng mà ngoài trời mưa rất lớn cô ấy lại đang tức giận anh sợ là..."

" Nên anh định đuổi theo cô ta rồi bỏ mặc em một mình ở đây. Cô ta đến được thì sẽ tự về được, anh không cần đuổi theo"



Vương Tư Truy liền thay đổi sắc mặt nhìn Phan Lộ Lộ bằng ánh mắt dò xét.

" Tại sao cô ấy lại tìm được đến đây"

" Em...em.."

" Là em báo cho cô ấy"

Thấy Phan Lộ Lộ im lặng anh liền quát lớn.

" Em nói đi"

" Ừ thì là em làm. Anh luôn bảo sẽ sớm ly dị với cô ta rồi đến với em. Nhưng ngày này qua ngày khác anh vẫn vậy không một động tĩnh gì, nên em..."

Anh định đứng dậy bước đi thì ả lại tung thêm một câu.

" Nếu bây giờ anh rời khỏi đây thì sẽ không có được gì từ tay em. Cả con gái và tiền bạc"

Thấy anh khựng lại bước chân của mình ả nói tiếp.

" Anh nghĩ xem ả ta sống trong khu ổ chuột bé xíu cơm không đủ ăn lại phải nuôi ba đứa con. Còn em, có công ty, có tiền bạc, địa vị. Nếu bây giờ anh ở lại sau này chúng ta sẽ về Ý sinh sống. Được không?"



Triệu Vân Vy chạy ra ngoài bị ướt hết, mãi mới có một chiếc taxi xuất hiện. Cô bắt xe rồi chở về nhà. Thấy những đứa con của cô vẫn ngủ ngon lành lòng cô cảm thấy ấm lòng. Người ướt đẫm nước mưa cô bước lại gần các con, từng giọt nước mắt lại rơi. Lúc này Tử Yên động đậy rồi tỉnh giấc thì nhìn thấy mẹ mình ướt đẫm và lại còn đang khóc. Cô bước tới chỗ mẹ đưa tay lau đi những giọt nước mắt.

" Mẹ sao vậy. Sao mẹ lại khóc, người mẹ lại ướt nữa"

Cô vuốt nhẹ mái tóc của Tử Yên ngắm nhìn cô bé giây lát rồi ngậm ngùi.

" Mẹ không sao chỉ là bụi bay vào mắt thôi"

Làm sao mà một đứa trẻ mười tuổi như Tử Yên lại không biết được mẹ mình đang khóc. Cô hỏi tiếp.

" Mẹ khóc vì ba đi làm chưa về sao"

Cô bất chợt ôm lấy Tử Yên rồi oà lên khóc.

" Đúng vậy mẹ khóc là vì ba con đi làm chưa về"

Nói dối, tất cả đều là những lời nói dối của cô với các con của mình. Đã rất nhiều lần anh đi làm về muộn hoặc có khi không về. Cô biết là anh đang ngoại tình ở bên ngoài nhưng cô vẫn bao biện cho cái suy nghĩ của mình là "chỉ là công ty anh nhiều việc", cho đến hôm nay thì mọi thứ cô luôn cố bao biện nó đều vỡ vụn. Cô vẫn luôn nói dối các con của mình rằng ba của chúng đi làm về muộn. Cô không muốn chúng có cái nhìn xấu về ba của mình vì dù sao chúng cũng chỉ là những đứa trẻ.

" Mẹ đừng khóc nhé ba sẽ sớm về thôi. Người mẹ ướt rồi để con lấy quần áo cho mẹ thay"