Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 72




Edit: kaylee

Lãnh Tuyền điện?

Hạ Lan Phiêu nhớ tới nơi phát hiện Tiêu Mặc bị thương, trong lòng đột nhiên có một chút nghi ngờ. Cung điện kia là ai ở, tại sao tất cả mọi người đều kiêng kỵ như vậy? Chẳng lẽ…. Bên trong là tiểu lão bà của Tiêu Mặc? Nhưng không phải mỗi tiểu lão bà của hắn đều ở cung điện hoa lệ sao? Chỉ có mình ta là ở nơi rách nát, hừ….

Tử Vi nói Lãnh Tuyền điện là cấm kỵ trong cung, bên trong có một hồn ma, nhưng ta cũng không tin. Trên thế giới này làm sao có thể có ma quỷ? Những cổ nhân này đang lừa gạt ta mà thôi. Nhưng cuối cùng thì tại sao ta lại đi đến thế giới này…. Chẳng lẽ ở sâu xa đâu đó có một bàn tay vô hình đang nắm giữ vận mệnh của chúng ta sao?

Đêm khuya, Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nghe tiếng hát xa, trong lúc vô tình lệ rơi đầy mặt, thật lâu mới mơ màng ngủ. Đêm nay, không mộng mị.

Ngày hôm sau, tin tức Hoàng Hậu lại lần nữa được sủng ái truyền khắp cung đình. Các phi tần bắt đầu xoắn xuýt không biết đứng ở bên nào, mà Thục phi lại càng oán hận Hạ Lan Phiêu. Cung nữ đang tranh giành búi tóc cho nàng ta, mà nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, không nói một lời nào, lặng lẽ nhìn dung nhan rõ ràng xinh đẹp hơn Hạ Lan Phiêu không biết bao nhiêu lần. Nàng cầm các loại kim trâm so sánh, muốn thử xem cây trâm nào hợp với bộ áo đen hôm nay nàng mặc, chọn một lúc, cuối cùng yên lặng để xuống. Nàng ngơ ngác nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, đột nhiên phẫn hận quăng hết gương đồng, phấn son, trang sức xuống đất, mình cũng lặng lẽ rơi lệ.

Thật là khốn khiếp! Ta trang điểm ăn mặc như vậy cho ai nhìn? Căn bản sẽ không có người quan tâm sống chết của ta….

Ngày hôm qua, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng làm cho tiện nhân kia cúi đầu trước ta, lại không nghĩ rằng nàng dùng khổ nhục kế (*) quyến rũ tâm của Hoàng Thượng! Thật là hạ tiện! Hiện tại tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng bỏ rơi ta cưng chiều tiện nhân kia, biết ngôi vị Hoàng Hậu của nàng ta vẫn vững vàng không đổ! Hoàng Thượng, rốt cục ngài đang nghĩ gì?

(*) khổ nhục kế: cố ý làm thương hại đến bản thân, đánh lừa lòng tin của kẻ địch, lợi dụng cơ hội đó để thực hiện mưu kế của mình.

Ta không hiểu, đã mất đi gia tộc che chở, tại sao vận số của nàng ta vẫn tốt như vậy? Bàn về gia thế, cha ta Âu Dương Vĩnh đã là Binh Bộ Thượng Thư, mà tiện nhân kia chỉ là nữ nhi của tội nhân thôi! Nhưng rốt cục tại sao Hoàng Thượng lại sủng ái nàng ta như vậy?

Không được, ta tuyệt không để Hoàng Thượng bị hồ ly tinh kia mê hoặc! Nếu Hoàng Thượng không hành động, vậy ta sẽ hành động…. Chỉ cần làm cho nàng ta, phạm vào cấm kỵ kia….

Các cung nữ vội vàng tiến lên dọn dẹp các mảnh vỡ trên mặt đất, cẩn thận nhặt lên các loại trang sức. Thục phi nhìn họ, nhàn nhạt nói: “Đồ trang sức không cần đặt lại hộp trang điểm, các ngươi cầm dùng đi.”

“Nô tỳ không dám!”

“Không có gì là dám hay không dám. Không lâu sau, nhất định Bản cung sẽ lấy được thứ tốt hơn. Nhất định.” Thục phi kiên định nói.

Tối nay, Tiêu Nhiên được mời vào cung, đánh cờ với Tiêu Mặc. Nhắc tới cũng lạ, kỳ nghệ (kỹ thuật đánh cờ) tinh xảo trước sau như một như Tiêu Mặc hôm nay lại thua liên tiếp, làm cho Tiêu Nhiên cười nhạo không ngừng. Tiêu Nhiên nhìn Tiêu Mặc, nhịn không được chế nhạo: “Không ngờ Hoàng Thượng cũng có lúc thua liên tiếp. Cùng Hoàng Thượng đánh cờ nãy giờ, thấy ngài có chút tâm sự, không biết hoàng thúc ta đây có thể chia sẻ vì Hoàng Thượng hay không?”

“Có sao?” Tiêu Mặc cười nhạt.

“Mặc, có chuyện gì cứ nói với ta.” Tiêu Nhiên nghiêm túc nhìn hắn: “Ta hiểu rõ, chuyện có thể làm cho ngươi lo lắng thật sự không nhiều. Nói cho ta biết.”

“Hạ Lan Phiêu, chỉ sợ sông không được mấy ngày nữa.” Tiêu Mặc theo bản năng ngõ ngón tay lên bàn trà: “Mà ta còn chưa tìm được Thủy Lưu Ly.”

“Hạ Lan…. Hoàng Hậu nàng…. Thế nào? Là do độc Túy Hà Y sao?” Tiêu Nhiên khó khăn hỏi.

“Không, là độc của Hạ Lan gia, ngay cả Trần Thái y cũng không có cách giải. Trẫm đã cho nàng uống thuốc tạm thời ức chế độc phát, nhưng cũng không phải kế lâu dài. Thuốc giải này sợ rằng chỉ có lão thất phu kia mới có thể giải.”

“Mặc sẽ đi hỏi lão già kia thuốc giải sao?”

“Làm sao có thể?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Ta tuyệt đối sẽ không đi năn nỉ bất luận kẻ nào.”

“Vậy ngươi…. Nhìn Hoàng Hậu chết sao?”

“Ta cũng không muốn như vậy. Dù sao Thủy Lưu Ly đã có một nửa, có thêm nửa còn lại là có được bảo tàng rồi. Nếu thật có khả năng, ta cũng không muốn Hạ Lan Phiêu chết vào lúc này.”

“Tốt lắm, không nói nữa. Tiếp tục đánh cờ.”

Có lẽ là nói ra tâm sự, tâm tình vui vẻ ảnh hưởng, Tiêu Mặc lại khôi phục bén nhọn cùng thận trọng vốn có, mà Tiêu Nhiên không chút để ý. Tim của hắn không biết đã bay đến nơi nào, đánh cờ rất không chuyên chú, không dùng cơm đã vội vàng rời đi. Tiêu Mặc không biến sắc nhìn bóng lưng hoàng thúc rời đi, nói với thái giám Lý Trường: “Nói hành tung của Tiêu Nhiên cho Trẫm.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Lý Trường không hiểu làm sao hai thúc cháu lại có hiềm khích, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là phái người đi theo sau Tiêu Nhiên. Người tới rất nhanh báo cáo Tiêu Nhiên đến địa lao thăm Hạ Lan Thụy, Tiêu Mặc trầm mặc không nói tiếng nào, chỉ ‘Ừ’ một tiếng. Hôm nay hắn cố ý thua cờ, cố ý nói với Tiêu Nhiên Hạ Lan Phiêu gặp vấn đề khó khăn, mà Tiêu Nhiên thật sự đi tìm Hạ Lan Thụy xin thuốc giải cho nàng. Hắn xác nhận suy đoán trong lòng, nhưng tâm tình lại không quá vui vẻ.

Ngươi thật yêu thích Hoàng Hậu của ta sao, hoàng thúc? Hơn nữa hình như ngươi còn thích nhiều hơn so với tưởng tượng của ta…. Thật khó xử. Ta đã từng nói với ngươi, trừ vị trí Hoàng đế này, ngươi muốn ta đều sẽ cho. Xem ra, ta nên tặng lễ vật cho ngươi….

Tiêu Mặc nghĩ vậy, bóp vỡ quân cờ trong tay, bụi văng khắp nơi. Mà hắn sẽ không biết, bây giờ Hạ Lan Phiêu đang gạt mọi người, từng bước một đi đến Lãnh Tuyền điện, tâm tình càng ngày càng kích động. Nàng biết rõ đạo lý ‘Lòng hiếu kỳ hại chết mèo’, nhưng nàng thật muốn biết bí mật lớn nhất hoàng cung này là gì. Mà theo từng bước chân nàng đến gần Lãnh Tuyền điện, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, nghi ngờ trong lòng nàng cũng ngày càng lớn.

Bài hát này nghe thế nào lại giống nhạc phim Đại Minh Cung – tên là Trường tương thủ? Ta nhớ lúc ta chưa tới đây, đã nghe bài hát này không dưới mười lần, vô cùng quen thuộc ‘Trường tương thủ’. Chẳng lẽ cổ đại cũng có loại nhạc này? Thật sự rất kỳ lạ!

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, chạy tới cửa cung Lãnh Tuyền điện, cuối cùng cũng nghe rõ tiếng hát bên trong. Máu trong cơ thể lập tức dồn hết lên đầu, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Trường tương thủ…. Không, chuyện này không thể nào! Rõ ràng là một bài hát của thế kỷ hai mươi mốt, tại sao có người có thể hát ở đây? Làm sao có thể!