“Nhớ ra rồi?”
Phục Việt gật đầu, hắn nhìn Quân chủ đầy tâm tư: “Xem ra hôm nay tôi đã đạt được thứ mình muốn rồi.”
“Vì bác sĩ kia à?” Quân chủ lấy một tập tài liệu điều tra ra: “Rốt cuộc cha cậu vẫn mềm lòng không đánh chết cậu.”
“Vậy nên tôi phải để em ấy trở thành bác sĩ trưởng, tôi muốn dẫn em ấy tới biên cảnh.” Phục Việt nói: “Kẻ thuộc nhà họ Trì kia chết, phía Alpha thiếu đi một người mạnh, anh kiên định theo đuổi quyền bình đẳng, lúc này xuất hiện một bác sĩ trưởng là Beta chẳng phải lợi càng thêm lợi sao?”
“Đúng vậy.” Quân chủ gật đầu đồng ý nhưng ý lạnh vẫn tràn ra khỏi ánh mắt. Hắn nhớ khi mình tìm được người kia, lúc ấy trên tay trùm tai họa đều là máu. Vừa thấy hắn, đối phương chẳng màng tới oán hận suốt bao nhiêu năm nay, khóc lóc bổ nhào vào lòng hắn, than đau, đau tới chết mất.
Tay y bị phế. Y và Trần Cảnh An đều là Beta có y thuật nổi bật. Từ năm mười bốn tuổi nhập học đến khi hai mươi hai tuổi tốt nghiệp, tiền đồ của y đều sáng lạn. Nào ngờ đến năm hai mươi bốn tuổi, y lại bị cướp mất tư cách cầm dao.
Cái chức bác sĩ trưởng này vốn là để dành cho y.
Phục Việt cũng không quan tâm Quân chủ nghĩ gì, trước giờ hắn vẫn luôn quan niệm để mắt tới ai phải ra tay thật sớm, kéo người về, che chở dưới vùng trời của mình chứ không phải cứ lạnh lùng xa cách, vợ mình không thể bị người ngoài bắt nạt được.
“Vậy phiền anh hạ lệnh cho Viện trưởng.” Phục Việt nhìn thời gian, sắp tới giờ công bố bác sĩ trưởng.
“Lễ nhậm chức sắp diễn ra rồi mà giờ cậu mới bảo ta quan tâm tới cậu ấy, có phải đã quá muộn rồi không?”
“Lễ nhậm chức sao?”
Phục Việt nhận ra mình đã bị lừa. Lúc nằm viện, hắn bận rộn xử lý quân vụ phía Thùy Lĩnh, tin tức về bệnh viện đều nghe từ Trần Cảnh An. Hôm qua hắn bí mật xuất viện, Trần Cảnh An vốn bận đến mức chân không chạm đất lại đi theo săn sóc, xem ra mọi chuyện đã có quyết định cuối cùng.
Quân chủ xoa nắn giữa hai chân mày: “Beta ai nấy đều to gan thật.”
Hắn tỏ vẻ chính mình cũng là một nạn nhân.
“Xét về năng lực hay mức độ phù hợp với Thiếu tướng, cậu ấy đều là người thích hợp nhất.” Quân chủ mở màn hình lên, nói: “Ta cùng lắm chỉ nhắc nhở một câu với nhóm bình xét đánh giá, yêu cầu đối xử bình đẳng.”
Trên màn hình hiện lên cảnh tượng trong hội trường Ly Đô, Viện trưởng Bệnh viện Đế quốc đang đọc diễn văn, Trần Cảnh An mặc vest ngồi ở hàng đầu, cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách.
Viện trưởng đọc diễn văn xong, Trần Cảnh An bước lên sân khấu, bác sĩ trưởng đời trước đưa tín vật Ứng Tuệ cho y, tuyên bố lễ nhậm chức bắt đầu.
Trần Cảnh An xoay người nhận lấy, tiếng microphone trong hội trường rất lớn, người chủ trì tuyên bố y trở thành bác sĩ trưởng đời thứ 25. Trần Cảnh An cảm nhận được trái tim mình đang đập rất mạnh, dòng suy nghĩ của y trôi về lần đầu tiên trái tim loạn nhịp.
Thời tiết Ly Đô thay đổi bất thường, không bao giờ có dấu hiệu báo trước. Trần Cảnh An năm 17 tuổi đưa mắt nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài phòng học, thầm nghĩ đến lúc mình ngồi được lên phương tiện giao thông công cộng, rồi còn đi bộ từ ngoài khu biệt thự vào đến nhà họ Phục, chắc chắn sẽ chẳng khác nào chuột lột.
Bình thường y đều mang ô, nhưng hôm qua Phục Việt trêu y, giấu cặp sách đi mất. Trần Cảnh An không muốn tới tìm hắn, nên buổi sáng đã đi thẳng tới trường.
Ngồi cùng bàn với y cũng là một Beta, tính cách ngây ngô thẳng thắn, bước tới nói muốn đưa Trần Cảnh An về nhà. Người kia lớn tuổi hơn Trần Cảnh An nhưng bình thường hầu như đều là Trần Cảnh An giúp đỡ đối phương, mãi đến bây giờ mới có cơ hội thể hiện, người kia kích động giơ chiếc ô trong tay mình cho Trần Cảnh An xem.
Trần Cảnh An nghĩ tới việc nhà mình và nhà đối phương ngược đường nhau, hơn nữa chiếc ô trong tay hắn cũng chỉ để làm cảnh, bèn lắc đầu nói: “Cậu đi trước đi, ba tôi sẽ đến đón tôi.”
Beta kia rời đi, đương nhiên ông Trần sẽ chẳng tới đón y, tất cả mọi người đều biết, Trần Cảnh An có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Trần Cảnh An lao vào gió đi ra vườn trường, nào ngờ lại gặp Phục Việt.
“Anh tới đây làm gì?” Gió to xé rách câu nói của y thành từng chữ, may mắn Phục Việt vẫn nghe rõ, hắn đáp: “Em không tới lấy cặp sách, tôi sợ em không có ô.”
Trần Cảnh An chỉ về phía tay không của hắn: “Thế cặp sách của tôi đâu?”
“A!” Lúc này Phục Việt mới hoảng hốt nhận ra: “Tôi quên.”
“Vậy ô của anh đâu?” Trần Cảnh An lại hỏi.
“Tôi chưa bao giờ mang ô.” Hắn trả lời rất hợp tình hợp lý.
Trần Cảnh An nổi giận, dường như y phải chịu rất nhiều ấm ức. Thiếu niên dáng người mảnh khảnh bị gió lạnh quật liêu xiêu như sắp đổ. Y nhìn Phục Việt, gằn từng chữ: “Vậy anh tới làm gì?”
“Tôi…” Phục Việt không có đủ vốn từ, hắn đã quen được người người tôn thờ, ngoại trừ Trần Cảnh An, không ai dám ghẻ lạnh Phục Việt.
Trần Cảnh An không nói thêm gì nữa, rũ mắt bước vòng qua hắn. Phục Việt đuổi theo: “Tôi tới dầm mưa cùng em không được sao?”
“Tôi không cần anh ở cùng.”
“Nhưng tôi muốn!” Phục Việt ngăn trước người y: “Tôi tự nguyện ở cùng em, tôi phải ở cùng em!”
Trần Cảnh An ngước mắt trừng hắn, gió lớn thổi cát bụi trên đường cuộn lên, y mở to mắt không bao lâu liền bị cát bay vào.
Dù bị y trừng nhưng Phục Việt vẫn rất vui vẻ, kẻ cứng đầu này cuối cùng cũng chịu nhìn hắn một cái. Nhưng ngay sau đó y đã cúi đầu, bắt đầu điên cuồng dụi mắt.
“Em sao vậy?” Phục Việt căng thẳng, hắn nâng mặt Trần Cảnh An lên: “Cát bay vào mắt à?”
Trần Cảnh An vươn tay đánh vào cổ tay hắn: “Không cần anh quan tâm!”
“Đừng xoa…” Phục Việt nắm lấy tay Trần Cảnh An, không cho y xoa nữa. Mắt trái Trần Cảnh An đỏ bừng, nước mắt đọng lại trên lông mi không chịu rơi xuống, nhưng y vẫn giữ nguyên vẻ hung dữ, nói: “Anh buông ra.”
Phục Việt thấy tim mình như nhũn ra, như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi người xuống hôn lên mắt Trần Cảnh An. Cảm nhận được lớp lông mi run rẩy trên môi mình, Phục Việt hé miệng, nhấp lấy giọt nước mắt ngọt ngào của y.
Lông mi Trần Cảnh An càng thêm ướt, run nhè nhẹ tránh khỏi miệng Phục Việt, mặt y bỗng đỏ bừng: “Anh, anh làm gì vậy!”
Phục Việt lập tức buông Trần Cảnh An ra, cũng bắt đầu nói lắp: “Tôi, tôi không biết…”
Trên trời bất ngờ vang lên tiếng sấm sét, mưa nặng hạt rơi xuống, cơn mưa giúp Phục Việt che bớt sự xấu hổ. Hắn kéo Trần Cảnh An đi: “Chúng ta mau tìm chỗ trú!”
Bọn họ cùng đứng dưới một mái hiện tránh mưa. Dòng người vội vã qua lại trên đường, xe cộ cũng chạy rất nhanh, chỉ duy nhất dưới mái hiên này, thời gian như đứng lại, mọi vật đều yên lặng.
“Này.” Trần Cảnh An nói lí nhí: “Anh buông tay ra…”
Phục Việt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, nghe y nói vậy càng cầm chặt hơn. Không biết trên tay hắn là mưa hay mồ hôi, chỉ thấy trơn trơn, giữa bàn tay hai người có cảm giác ẩm ướt.
Mặt Trần Cảnh An vẫn đỏ, giãy dụa muốn rút tay ra. Đột nhiên một chiếc xe đi đến gần, hắt nước lên, Phục Việt vội xoay người che cho y, nước bẩn dính hết lên người hắn.
Phục Việt đứng quá gần, hơi thở nóng bỏng phả lên đỉnh đầu y, tim Trần Cảnh An đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người vừa nóng vừa rất kỳ lạ.
“Tôi…” Phục Việt nuốt nước miếng, trúc trắc nói: “Tôi, tôi thích em…”
Trần Cảnh An không lên tiếng, y nhìn chăm chú vào yết hầu của Phục Việt, hai tai từ từ đỏ bừng.
Phục Việt mất tự nhiên ho khan, ra vẻ quân phiệt: “Tôi cho em thời gian một đêm để suy nghĩ, sáng, sáng ngày mai em phải trả lời tôi.”
Tiếng vỗ tay trong hội trường kéo dòng suy nghĩ của Trần Cảnh An quay trở lại, y nhìn tín vật Ứng Tuệ trong tay, đôi mắt cay cay. Chặng đường này quá dài cũng quá lâu, thật ra ngay từ lúc đầu, không phải y chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận lời tỏ tình của hắn.