Lãnh Địa

Chương 26




Bọn họ làm tới khi chân trời hửng sáng. Trần Cảnh An mệt đến mức cả người không còn chút sức lực nào, cằm cũng không khép lại được, mệt mỏi nằm gục trên giường, chỉ muốn ngủ.

Phần da sau tai Phục Việt bị cọ tới rách, nụ cười trên khóe miệng hắn cả đêm chưa từng biến mất, hắn ôm lấy Trần Cảnh An.

“Đầu hàng…” Cả người Trần Cảnh An co lại, huyệt sau vừa được rửa ráy sạch sẽ đã bắt đầu sưng lên, nhâm nhẩm đau, y có thể cảm nhận rất rõ.

Phục Việt yêu thương hôn lên khóe mắt Trần Cảnh An, lật người y lại, đưa cổ mình ra, trầm giọng yêu cầu: “An An, em cắn anh một phát nữa đi.”

“Phục Việt, em đau răng…” Trần Cảnh An vẫn vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở nóng ấm phả vào tai Phục Việt, giọng nói lộ rõ vẻ buồn ngủ vừa mềm mại vừa dịu dàng: “Cằm cũng đau…”

Lòng Phục Việt nóng cháy, chan chứa yêu thương, từng đợt sóng cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực hắn. Hắn không biết nên biểu đạt ra sao, chỉ có gậy th*t vẫn luôn căng trướng, dẫn lối bảo hắn quấn lấy Trần Cảnh An.

“Vậy em ngửi lại một lần nữa.” Phục Việt kìm lại dục vọng của mình, ôm thắt lưng Trần Cảnh An, siết y lại gần mình: “Anh có mùi gì? Chồng em có mùi gì?”

“Cây bách, cây bách…” Trần Cảnh An nhăn mũi, một lần nữa lặp lại đáp án mà mình đã nói mấy trăm lần.

Nhịp thở của Phục Việt trở nên gấp gáp, pheromone của hắn ập về phía Trần Cảnh An, bao quanh không chút kẽ hở, đặc quánh, thân thiết quấn lấy Trần Cảnh An.

“Đừng…” Pheromone quá nồng, cơn buồn ngủ của Trần Cảnh An đã tan đi nhiều. Y vươn tay đẩy Phục Việt, muốn pheromone của hắn cách mình xa mình một chút: “Em không thở được…”

“Dễ ngửi không? Thơm không?” Phục Việt vẫn tiếp tục cọ lên người Trần Cảnh An, quyến luyến hôn cổ rồi cằm y, ướt át liếm mặt y.

Khóe miệng Phục Việt vẫn luôn cong cong, không giấu nổi niềm hạnh phúc tràn ra từ ánh mắt. Phục Việt như trở lại thuở thiếu niên, khi hắn còn chưa đi huấn luyện trong trường quân đội, khi cả hai bọn họ còn chưa vào doanh trại khép kín. Lúc ấy, chuyện khiến Trần Cảnh An bối rối nhất chính là mỗi tối Phục Việt đều tới phòng y quay tay. Y vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, muốn Phục Việt đừng tới gần, cách càng xa càng tốt.

Nhớ tới chuyện cũ, Trần Cảnh An bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Phục Việt, hiếm khi nảy ra ý xấu, cố ý nói: “Không thơm chút nào.”

Nhìn thấy vẻ sửng sốt của người kia, y khẽ cười: “Đây là lời bé con nói.”

Phục Việt mất hứng, sầu muộn sờ bụng dưới của y, ra vẻ cảnh cáo: “Không được dạy hư ba của con.”

“Em cắn lại một lần nữa đi.” Phục Việt càng cố đưa cổ lên: “Vừa rồi nhất định là em ngửi sai rồi.”

“Gì thế?” Trần Cảnh An mơn trớn phần da sau tai không còn lành lặn của hắn: “Anh cũng đâu phải Omega, làm gì có ai mời gọi người ta cắn cổ như anh chứ…”

“Chẳng phải vì trước đó em không ngửi được sao.” Hiếm khi Phục Việt để lộ vẻ tủi thân: “Vì sao em lại không ngửi thấy được chứ.”

“Anh không thể dùng pheromone để ép em quy phục, bởi vì em không ngửi thấy, cũng không thể cắn phá tuyến thể của em để truyền mùi hương của mình vào đó, bởi vì không thể đánh dấu được em. Em thậm chí còn thản nhiên để pheromone của người khác ám lên người rồi bước đến trước mặt anh. Trần Cảnh An, em rất quá đáng.” Phục Việt hung hăng nắm mông Trần Cảnh An, cúi đầu cắn mạnh núm vú y.

“Có, có thể…” Trần Cảnh An không để ý tới những lời lên án của Phục Việt, đặt tay lên đầu hắn, chịu đựng cảm giác khô nóng vì bị hắn ngậm mút, y muốn giải thoát đầu v* khỏi đối phương.

Phục Việt không buông tha Trần Cảnh An, hết mút lại nút ngọn núi nhỏ mới xuất hiện này. Trước ngực Trần Cảnh An dày đặc toàn vết đỏ, quầng vú đỏ rực vì bị hút: “Có đôi khi anh rất hận vì sao em lại là Beta.”

Trần Cảnh An nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi miệng, ôm lấy cổ Phục Việt, ghé vào tai hắn khàn khàn nói: “Vì thế nên tất cả những gì hiện giờ là em tình nguyện muốn vậy, không phải sao?”

Nghe y nói, gậy th*t của Phục Việt lập tức hung hăng bật thẳng dậy. Hắn đè Trần Cảnh An xuống, muốn nhét cây gậy đã căng trướng như sắp nổ tung vào trong y.

“Đừng!” Trần Cảnh An ngăn hắn lại: “Trời sắp sáng rồi, em phải tới bệnh viện.”

Lồng ngực Phục Việt phập phồng kịch liệt, nghĩ tới việc bản thân cũng phải tới gặp Quân chủ, hắn đành mạnh mẽ kiềm chế dục vọng dưới thân lại, ôm Trần Cảnh An nằm xuống.

“Anh…” Một lúc lâu sau, Trần Cảnh An đang nằm trong ngực Phục Việt bỗng lên tiếng: “Không thể nhẫn nhịn sao?”

“Không phải anh đang nhẫn nhịn đây sao?” Tiếng Phục Việt vọng xuống từ đỉnh đầu Trần Cảnh An, cánh tay đang ôm y siết chặt hơn.

“Được rồi…” Trần Cảnh An ngọ nguậy, định tránh thoát thứ khổng lồ đang chứng tỏ sự hiện diện kia.

Y cọ tới cọ lui khiến Phục Việt càng cứng hơn, hắn nói lớn: “Em cử động nữa là anh đi vào luôn đấy.”

Trần Cảnh An bất đắc dĩ, Alpha trong thời kỳ nhạy cảm rất dễ bị khiêu khích, không hiểu lúc trước Phục Việt vượt qua ham muốn tình dục như thế nào nữa.

“Anh không tò mò vì sao em lại ngửi được mùi pheromone của anh à?” Trần Cảnh An muốn dời sự chú ý của hắn sang chuyện khác.

“Vì sao?”

“Em nhớ có một quyển sách từng đề cập tới vấn đề này, ở bên trái của tầng thứ ba trên kệ sách, anh giúp em lấy đến đây.”

Phục Việt đồng ý, xốc chăn bước xuống giường.

“Anh…” Trần Cảnh An nhìn hắn bước tới phòng sách mà gậy th*t bên dưới vẫn đỏ bừng, hai tai ửng hồng, nói với vẻ mất tự nhiên: “Mặc áo ngủ vào.”

Phục Việt đưa mắt nhìn thân dưới của mình, gậy th*t thẳng tắp, quy đầu cực đại hướng về phía Trần Cảnh An, rỉ nước. Hắn cúi người kéo tay Trần Cảnh An để lên cây gậy của mình, để lòng bàn tay y lau khô phần nước trên lỗ nhỏ, chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận của đối phương, khàn khàn nói: “Đều là của em…”

Trần Cảnh An giống như bị bỏng, lập tức rút tay về, lỗ tai càng đỏ hơn.

Phục Việt cầm quyển sách kia tới, bên trong đúng là có đề cập tới vấn đề này. Nhưng vì mối quan hệ AB rất hiếm thấy, nên trong sách chỉ chú thích một dòng chữ nhỏ:

“Nếu trong cơ thể Beta có t*ng trùng của Alpha, dưới sự ảnh hưởng của hormone, vào thời kỳ mang thai, Beta sẽ cảm nhận được pheromone của Alpha, sau khi sinh nở sẽ khôi phục bình thường.”

Trần Cảnh An chỉ vào dòng chữ ấy, muốn bảo Phục Việt không cần đau đáu việc y không ngửi thấy pheromone, thời gian còn dài, sáu tháng sau y vẫn sẽ ngửi thấy.

Nào ngờ Phục Việt lại biến sắc: “Sau khi sinh xong em sẽ không ngửi thấy nữa?”

Trần Cảnh An gật đầu, thấy sắc mặt hắn không tốt, y vội vàng nói: “Không sao mà, còn tận sáu tháng nữa.”

“Anh không chỉ muốn sáu tháng!” Phục Việt ném quyển sách kia đi: “Anh muốn sáu năm, sáu mươi năm nữa em vẫn có thể ngửi thấy.”

Nói xong, hắn đè lên Trần Cảnh An, ấn đầu y vào sau tai mình: “Em ngửi, em ngửi đi!”

Trần Cảnh An thở dài, khẽ hôn lên phần da bị cắn nát của hắn, trấn an: “Em sẽ nhớ thật kỹ, hương cây bách chỉ thuộc về mình anh.”

Người Phục Việt căng cứng, vần vò cơ thể y trong sự tức giận và không cam lòng sau niềm vui sướng tột độ. Trần Cảnh An ôm lấy đầu hắn, dùng sự dịu dàng và đôi môi ướt át cố gắng thỏa mãn hắn từng chút một.

Phục Việt sờ bụng Trần Cảnh An, bất ngờ bình tĩnh lại. Hắn buông Trần Cảnh An ra, hôn lên rốn y, nói “Không sao cả” rồi đưa mắt nhìn xuống lỗ nhỏ đỏ tươi sau trận làm tình của Trần Cảnh An: “An An, em mang thai thêm vài lần nữa là được, như vậy em sẽ luôn ngửi thấy.”

Trần Cảnh An có cảm giác mình vừa rước họa vào thân, che tai giả bộ không nghe thấy.