Trần Cảnh An trợn tròn mắt, nằm trên ghế sa lông không hề nhúc nhích.
Nhớ hồi đâm Phục Việt bị thương, y đã dọn ra khỏi nhà họ Phục, sống một mình thật lâu, mãi đến hôm trông thấy người kia đứng chờ ở dưới lầu.
Hắn gọi Trần Cảnh An đang định cất bước lên cầu thang lại, nói: "Tôi chuẩn bị vào doanh trại khép kín rồi." Ngừng một lát, hắn hỏi y: "Có thể đi cùng tôi một lúc không?"
Trần Cảnh An mím môi, khi Phục Việt chờ đến gần như phải buông tay vì thất vọng, y bỗng gật đầu.
Bọn họ xuất phát từ khu dân cư đông đúc, đi qua trung tâm thành phố sầm uất rộn ràng. Cuối cùng, Phục Việt chỉ vào một cửa hàng đồ dùng cao cấp, nói: "Vào xem nhé?"
Trần Cảnh An không đi. Loại cửa hàng vừa nhìn đã biết chẳng mua nổi cái gì này, y không muốn đặt chân vào.
"Con dao phẫu thuật kia..." Phục Việt nói rất gian nan: "Em để lại chỗ tôi rồi, tôi bù cho em một con khác."
Trần Cảnh An nhớ đến con dao găm vào cách tim Phục Việt vỏn vẹn 0.5 cm, cuối cùng quyết định đi vào cùng hắn.
Y cắm đầu đi về phía trước. Cửa hàng này chỉ dành cho các nhân vật tai to mặt lớn, vì đồ được bày bán bên trong gần như đều là hàng cấm, người thường căn bản không có tư cách mua. Bên trong, rất nhiều Alpha và Omega đang đứng trước quầy để chọn đồ, một Beta như y lại có vẻ cực kỳ lạc lõng.
Trần Cảnh An vẫn nghĩ nơi này không có thứ mà y thích, cho đến khi y đi ngang qua một con dao mổ. Sau đó, ánh mắt y không khỏi dừng lại vài giây.
"Cái này đi." Phục Việt chỉ vào con dao, nói với nhân viên cửa hàng: "Gói lại giúp tôi."
"Quý khách thật là tinh mắt!" Thoáng chốc, hai mắt nhân viên như phát sáng: "Đây là con dao phẫu thuật do bác sĩ trưởng đầu tiên của Đế quốc làm ra. Ngoài nghề y, ông ấy còn thạo cơ khí nữa. Lúc ấy Đế quốc có chiến tranh, mỗi Thiếu tướng đều có một bác sĩ trưởng chuyên trách đi kèm. Sau khi làm xong con dao cuối cùng này, ông ấy liền theo Thiếu tướng ra mặt trận."
Phục Việt cười, hỏi Trần Cảnh An: "Thích không?"
"Không thích." Trần Cảnh An tỏ vẻ không hứng thú lắm.
Sau khi y xoay người, giá tiền dán trong tủ kính đặc biệt lập tức lộ ra, đó là con số mà Trần Cảnh An không thể chấp nhận nổi.
Cuối cùng bọn họ không mua gì. Khi đưa y về nhà, Phục Việt bỗng hỏi: "Em không thích cái gì à?"
"Những thứ nằm ngoài tầm với, tôi đều không có hứng thú."
"Nếu gặp được thứ em thật sự hứng thú thì sao?" Phục Việt dừng bước, nheo mắt, nói: "Em cũng không thích nó à?"
"Vậy thì cứ vờ như không thích đã." Trần Cảnh An xoay người, tiếp lời: "Chờ khi có khả năng, tôi sẽ mua nó về."
Gió thu thổi bay góc áo của Phục Việt. Hắn lại nói: "Lúc đó, có thể nó đã bị người khác mua mất rồi."
Trần Cảnh An quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn Phục Việt, mà lại giống như đang nhìn ngã tư đường sau lưng hắn. Cuối cùng y nói: "Điều đó chứng tỏ tôi và nó không có duyên."
Hiện giờ, Trần Cảnh An đang nằm trên ghế sa lông, nghĩ về đoạn chuyện xưa này.
Mấy năm dây dưa, y chưa từng nói thích Phục Việt. Có vài thứ, không phải chỉ cần thích là có thể nắm chắc trong tay. Chúng như sao trên trời, tỏa sáng đầy kiêu ngạo, mình phải trả giá và cố gắng rất nhiều mới có thể đi tới bên cạnh chúng. Truyện Lịch Sử
Phục Việt nói y luôn lừa hắn, thực ra y đã nói cho hắn biết rồi.