Khi Omega tỉnh lại, trời đã sáng. Cậu ta không biết mình được cởi trói từ lúc nào, chăn cũng bị kéo lên giường.
Cậu ta đứng lên, nổi trận lôi đình định gây khó dễ với Phục Việt và Beta kia nhưng lại phát hiện giường vẫn đang rung lắc, bên dưới chăn có bóng người không ngừng chuyển động.
"A a a!" Cậu ta hét lớn: "Hai người có thấy ghê tởm không vậy!"
Phục Việt kéo chăn xuống để Trần Cảnh An hít thở, nghe vậy liền trầm giọng hỏi Omega đang đứng cạnh giường: "Ghê tởm chỗ nào?"
"Anh, các người... Anh cùng một Beta... Vậy mà hai người lại..." Biểu cảm trên gương mặt Phục Việt dọa sợ Omega, khiến cậu ta mãi không thể thốt nên lời.
"Tôi phải đi nói với bác Phục..."
"Đứng lại!" Phục Việt ôm lấy Trần Cảnh An từ phía sau, hai người ngồi dậy, cơ thể còn dính chặt lấy nhau. Hắn nhìn thẳng vào mắt Omega, nói: "Nếu cậu dám nói lung tung, tôi sẽ cắt lưỡi cậu."
Ánh mắt hắn u ám đến nỗi Omega đối diện không nhìn ra hắn có nghiêm túc hay không nhưng lại hoàn toàn không dám nghi ngờ tính chân thật của những lời này. Tuy vậy, với bản tính quen được nuông chiều, cậu ta cũng không dễ dàng chấp nhận nghe lời: "Không nói thì không nói! Tôi đây còn ngại làm bẩn mồm mình!"
Phục Việt che tai Trần Cảnh An lại theo bản năng, cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, dường như có thể ngay lập tức giết người: "Cậu nói gì? Cậu lặp lại lần nữa."
"Có chuyện gì đấy?" Tiếng bà Phục vang lên ngoài cửa. Omega như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Phục Việt tức thì đè Trần Cảnh An xuống giường, quấn chặt lấy y rồi đắp chăn lên.
"A ưm..." Thứ trong cơ thể bất ngờ đâm sâu vào theo động tác của hắn, Trần Cảnh An rên khẽ dưới lớp chăn.
Bà Phục đưa mắt quan sát tình huống trong phòng, thấy con mình đang phủ chăn nằm sấp trên giường, Omega kia lại ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh. Bà cau mày, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Omega cảm thấy thật uất ức. Nỗi uất ức cậu ta gặp phải ở nhà họ Phục còn nhiều gấp mấy lần những gì cậu ta từng trải qua trong mười mấy năm cuộc đời. Omega phẫn nộ đáp: "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả!"
Nói xong, cậu ta vừa khóc vừa chạy đi.
Bà Phục bước vào trong phòng. Rõ ràng bà ngửi thấy mùi pheromone của con mình dù máy hút mùi trong phòng đã thanh lọc bớt vài phần. Bà không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Trần Cảnh An nghe được tiếng bước chân của bà Phục, hoảng sợ siết chặt phía sau, lỗ nhỏ quấn lấy gậy th*t. Phục Việt ở trong chăn không sợ chết đẩy gậy th*t, lập tức bị Trần Cảnh An quay đầu, cắn một phát lên ngực.
Phục Việt khó lòng nhịn được, cúi đầu nhìn ngắm chiếc cổ thon dài của đối phương. Bỗng nhiên Trần Cảnh An mỉm cười, dùng khẩu hình miệng để nói cho hắn biết: "Anh chết chắc rồi."
Nói xong, y dùng sức siết chặt phía sau, từng thớ cơ của lỗ nhỏ siết chặt lấy đỉnh người anh em của Phục Việt. Khoái cảm khủng khiếp ập tới, Phục Việt thích tới mức muốn lập tức bật dậy làm người kia, nhưng bà Phục vẫn đang ở đây, hắn nhất thời không thể cựa quậy.
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng thở gấp trầm trầm, bà Phục cho rằng mình nghe lầm, mở miệng nói: "Việt Nhi, con lại chọc người ta tức giận bỏ đi, cứ như vậy sau này làm sao mẹ tìm được một Omega thích hợp cho con đây."
"Tìm thêm thôi." Trần Cảnh An viết chữ lên đùi Phục Việt: "Người lần trước hiền lành, người lần này sáng sủa, chung quy cũng sẽ có người vừa ý."
Ngay sau đó, y dùng cách Phục Việt dạy, lấy tay nắm chặt phần đàn ông của Phục Việt, đâm thẳng vào mông mình. Phục Việt không ngờ mông Trần Cảnh An lại mềm đến vậy, vừa mới ấn nhẹ vào đã bị lực đàn hồi đẩy ra.
Hắn bị dụ dỗ, đang định bỏ qua tất cả để điên cuồng làm tình với người bên dưới, bất ngờ Trần Cảnh An dùng thêm sức, nhéo gậy th*t nóng bỏng trong tay thật mạnh.
"A..." Phục Việt kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
"Việt Nhi!" Bà Phục hỏi: "Con sao vậy?"
"Ngủ lâu nên tê người thôi." Giọng Phục Việt khàn khàn, biểu cảm trên mặt không rõ là đau hay là sướng.
"Vậy con ra khỏi giường đi."
Phục Việt cố nén ham muốn làm tình với Trần Cảnh An, gắng gượng đáp: "Người tê rần, con nghỉ một lát đã."
"Ừ." Bà Phục gật đầu, lại nhắc lại chuyện ban nãy: "Những gì mẹ vừa nói con có nghe lọt tai không thế? Mau tìm một Omega rồi đánh dấu, nếu không mẹ sao có thể yên tâm."
Bà Phục vừa nói xong, Phục Việt lại kêu lên lần nữa. Bên dưới lớp chăn, Trần Cảnh An ra tay nhổ vài cọng lông trên người anh em của hắn, khiến Phục Việt đau tới mức suýt liệt dương.
"Đừng tìm..."
Hắn lộ rõ vẻ đau khổ, rốt cuộc không nhịn được nữa, ấn mở chốt đầu giường, hạ tấm rèm thông minh xuống, sau đó ra vẻ chân đã tê cứng, bắt đầu chống đẩy trên giường. Bóng người nhấp nhô trong chăn, nhổm lên rồi ngay lập tức hạ xuống.
Nhân lúc buông rèm, Phục Việt liên tục đóng cọc từ phía sau Trần Cảnh An, gậy th*t trong cơ thể vừa to vừa dài, nhiều lần tiến công tới thẳng khoang sinh sản của y. Trần Cảnh An siết chặt nệm giường, liều chết cắn chặt miệng, ngăn tiếng rên rỉ thoát ra ngoài.
Lớp chăn ngăn cách cảnh tượng nóng bỏng bên dưới, gậy th*t của Phục Việt vừa cứng vừa nóng, căng trướng tới phát đau. Hắn nói với bà Phục:
"Chuyện kia của con không bình thường, đừng làm ảnh hưởng con nhà người ta."